Sở đại sư là một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, vẻ mặt uy nghiêm.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, mặc áo bào hoa văn mây đen, gương mặt không giận mà uy, hàng lông mày thẳng, trông rất có phong độ của đại sư.
Đệ tử đi theo sau lưng ông ta ai nấy đều cao to, vết chai trên tay mỗi người đều dày cực kỳ.
“Cậu Nông, tôi đến để bàn chuyện thịnh hội tỷ võ lần này”.
Vừa vào phòng, Sở đại sư đã lên tiếng.
Nhưng mới nói đến một nửa, ông ta lại dừng lại, nhìn quanh một vòng, thấy ba người nằm ở dưới đất thì khẽ chau mày.
“Sở đại sư, ông đến thật đúng lúc! Mong ông hãy giúp tôi giải quyết người này. Chỉ cần ông có thể giúp tôi giải quyết anh ta, chuyện thịnh hội tỷ võ cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với ông!”, Nông Hào đứng bật dậy, lớn tiếng nói.
“Người này là ai?”.
“Người đến gây sự!”.
“Gây sự? Ai lại to gan vậy, dám ngang tàng trước mặt cậu Nông?”.
Sở đại sư nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không ngốc. Nếu là người mà ngay cả Nông Hào cũng không giải quyết được thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Nhưng ông ta không sợ.
Vì thế lực sau lưng ông ta càng đáng sợ hơn.
Đó là sự tồn tại mà ngay cả nhà họ Nông cũng không dám chọc giận.
Chính vì vậy, khi Sở đại sư bày tỏ muốn tổ chức một thịnh hội tỷ võ cực lớn, chiêu mộ hạt giống mới cho tông phái của mình, nhà họ Nông lập tức phái cậu Nông đích thân đến đàm phán chuyện này với Sở đại sư, thậm chí định đón ông ta về Bồ Thành.
Nếu không phải Sở đại sư có chuyện đột xuất, không thể đi cùng anh ta tới đây thì chuyện thịnh hội tỷ võ đã xong từ sớm.
Cũng bởi vì vậy mà xe của Nông Hào đã theo đuôi xe của Tô Nhu ở trên đường cao tốc.
Sở đại sư quan sát Lâm Chính, nhưng anh đứng quay lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy mặt, chỉ đành đi tới phía trước Lâm Chính.
“Thân thủ của anh không tệ, tôi thừa nhận tôi đã xem thường anh, nhưng như vậy thì đã sao? Anh nghĩ bên cạnh tôi thiếu võ giả? Hôm nay anh cũng xem như xui xẻo, tông sư võ thuật Sở đại sư vang danh trong nước vừa khéo đến chỗ tôi làm khách. Trước mặt Sở đại sư, anh chẳng khác gì ruồi nhặng trong thùng rác, chỉ cần đập một phát là chết! Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức quỳ xuống, tự tát mình mấy bạt tai, sau đó bắt chước tiếng chó kêu ba tiếng. Nếu anh làm vậy, tôi có thể bảo đảm anh giữ được một mạng sống. Nếu không làm vậy… đợi lát nữa Sở đại sư ra tay, e rằng kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm!”, Nông Hào đốt điếu thuốc, giọng nói lạnh lẽo.
“Ồ? Tôi sẽ có kết cục thê thảm thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Tôi sẽ nói Sở đại sư đánh gãy tay chân anh, sau đó mời bác sĩ giỏi nhất mổ bụng anh, rải muối lên vết thương của anh khiến anh đau đớn đến mức không muốn sống. Lúc đó, anh sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là sống không bằng chết!”, Nông Hào híp mắt cười.
“Thế à? Nhưng nếu Sở đại sư không đánh gãy tay chân tôi, chẳng phải anh cũng không làm được gì nữa sao?”, Lâm Chính nói.
“Anh cho rằng Sở đại sư không làm được?”, Nông Hào hạ giọng hỏi.
“Ông ta đúng là không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.
Sở đại sư nghe vậy, hơi tức giận: “Cậu thanh niên, cậu đừng quá ngông cuồng. Cậu trẻ tuổi như vậy, thực lực có thể mạnh đến đâu? Tôi luyện võ đã mấy chục năm, chẳng lẽ còn không đối phó được với cậu? Cậu nghĩ cậu là ai?”.