“Tôi là ai?”.
Lâm Chính quay người lại, yên tĩnh nhìn Sở đại sư.
Chỉ một ánh nhìn, Sở đại sư như bị sét đánh, đứng cứng đờ tại chỗ.
“Tôi tên Lâm Chính, người Giang Thành. Nếu Sở đại sư muốn đánh gãy tay chân tôi thì làm phiền ông ra tay ngay đi. Yên tâm, tôi sẽ không đánh trả! Ra tay đi”, Lâm Chính đưa tay ra, thản nhiên nói.
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều hoang mang.
Người này có ý gì?
Biết mình không phải là đối thủ của Sở đại sư, định từ bỏ phản kháng sao?
Trong khi mọi người đang nghi hoặc không thôi, đám người Nông Hào ở bên này đột nhiên chứng kiến cảnh tượng vô cùng quái dị!
Sở đại sư vừa rồi còn vô cùng thản nhiên bình tĩnh… đột nhiên cả người run rẩy dữ dội.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, hai chân run rẩy, mồ hôi chảy như mưa, lăn xuống dọc theo gò má.
Phịch!
Cuối cùng, Sở đại sư lại quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Môn… Môn chủ, đệ tử… đáng chết!”, Sở đại sư run lẩy bẩy, dập đầu xuống đất…
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng như tờ…
Môn chủ?
Tất cả mọi người đều bị hai chữ này làm kinh hãi.
Cái gì mà môn chủ?
Người trẻ tuổi này sao lại là môn chủ?
Cô gái đanh đá nghẹn lời.
Nông Hào đứng tại chỗ, thuốc lá bên miệng không ngừng rung lên.
Trong phòng chỉ có giọng nói của Sở đại sư vang lên.
Sở đại sư giữ tư thế dập đầu xuống đất, vừa sốt ruột vừa căng thẳng nói: “Môn chủ, đệ tử có mắt trong tròng xúc phạm đến người, mong môn chủ thứ tội, thứ tội…”.
Nhìn Sở đại sư danh tiếng lẫy lừng lại căng thẳng và sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có cảm giác như đang nằm mơ, cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít sâu một hơi, liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Sở đại sư, ông không nhầm lẫn chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao lại là môn chủ?”.
“Láo xược!”, Sở đại sư đột nhiên nghiêng đầu quát lớn: “Cậu muốn chết hay sao? Dám nghi ngờ môn chủ của chúng tôi? Cậu có tin tôi chưởng chết cậu không?”.
Sở đại sư phản ứng kịch liệt như vậy khiến đám người Nông Hào giật mình.
Nhưng Nông Hào vẫn bình thản, nhỏ giọng nói: “Nếu Sở đại sư đã nói vậy thì nhất định là không nhầm lẫn. Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy chắc người này là môn chủ của Lâm Giang Môn. Anh Lâm, thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận anh, chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để trong lòng!”.
“Anh sai rồi, tôi không phải môn chủ của Lâm Giang Môn”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thân phận môn chủ thế nào, há lại hạ mình ở một Lâm Giang Môn nho nhỏ chúng tôi? Lâm Giang Môn chúng tôi không có cả tư cách xách giày cho môn chủ”, Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.