Chi nhánh Dương Hoa ở Bồ Thành.
“Cô Tô Nhu, mời cô uống trà!”.
Người phụ trách của công ty dẫn theo các quản lý cấp cao vội vàng chạy tới, đích thân tiếp đón cả nhà Tô Nhu.
Trong phòng tiếp khách rộng lớn, chỉ có ba người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng.
Bọn họ rất căng thẳng, nhấp nhổm không yên.
Nhưng những người phụ trách của công ty chi nhánh cũng nơm nớp lo sợ, tiếp đón bọn họ vô cùng nhiệt tình.
“Quản lý Vương, ông khách sáo quá”, Tô Nhu nặn ra một nụ cười.
“Đây là điều nên làm mà, cô là bạn của Chủ tịch Lâm, cũng chính là bạn của chúng tôi, tiếp đãi bạn bè sao có thể chậm trễ chứ? Cô Tô Nhu, cô yên tâm, chúng tôi đã liên lạc với trụ sở chính, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến giải quyết khó khăn cho cô. Có Dương Hoa ra mặt, cho dù là nhà họ Nông ở Bồ Thành cũng phải nể mặt”, quản lý Vương mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt”, Tô Nhu khẽ gật đầu.
Tít tít.
Đúng lúc này, điện thoại của giám đốc Vương vang lên.
Ông ta mặc kệ, tiếp tục rót trà cho Tô Nhu.
Cùng lúc đó.
Tít tít.
Tít tít.
Tít tít.
Điện thoại của rất nhiều người trong phòng tiếp khách đều sáng lên, hình như nhận được tin nhắn.
Điện thoại của Tô Nhu hết pin nên đã tắt máy.
“Sao vậy?”, Tô Nhu không khỏi nhìn về phía đám người quản lý Vương đang kiểm tra điện thoại.
Mấy người họ đều im lặng.
Quản lý Vương cầm điện thoại lên, chìa tới trước mặt Tô Nhu.
“Cô Tô Nhu, mọi chuyện… chắc là sắp được giải quyết rồi!”.
Sắp được giải quyết?
Hơi thở của Tô Nhu như nghẹn lại, vô thức nhìn về phía điện thoại mà quản lý Vương chìa ra.
Sau đó cũng trợn mắt há mồm.
Điện thoại đang livestream.
Nhưng cảnh quay rung lắc dữ dội.
Đó là một phòng bao lộn xộn.
Ánh sáng trong phòng bao vô cùng yếu ớt, bàn ghế đều bị đánh tan nát, sô pha cũng đổ. Không những vậy, còn có không ít người tay chân bị gãy đang nằm dưới đất, không rõ sống chết.
Một bóng dáng thẳng tắp đang đứng giữa bọn họ.
Không phải ai khác, mà chính là thần y Lâm.
“Có chuyện gì vậy?”.