“A Hào…”
“Tại sao? Rốt cuộc là ai đánh con ra nông nỗi này?”.
“Còn phải hỏi sao? Các ông không xem livestream à? Là thần y Lâm!”.
“Tại sao thần y Lâm lại nặng tay như vậy?”.
“Cậu chủ nhà chúng tôi đắc tội với cậu ta lúc nào chứ?”.
Người nhà họ Nông vô cùng tức giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi.
“Thần y Lâm, đây là do cậu làm sao?”.
Quý bà ôm Nông Hào đã hôn mê, quay lại gầm lên với Lâm Chính.
“Là tôi, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu là đồ mất nhân tính! Súc sinh!”, bà ta phẫn nộ chỉ trích: “Nông Hào nhà chúng tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu lại đối xử với nó như vậy?”.
“Vậy chắc là bà không biết anh ta đã đối xử với tôi thế nào”, Lâm Chính bình thản nói, cũng không định nhiều lời giải thích, đang định bước tới giải quyết mọi chuyện.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông râu chữ bát bỗng quát: “Thần y Lâm, cậu đứng lại cho tôi!”.
Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.
Tâm trạng của ông ta bỗng dưng trở nên kích động.
“Thần y Lâm, người khác không biết, nhưng cậu tưởng tôi không biết sao? Thực ra Nông Hào và con gái tôi phát hiện ra những thủ đoạn bẩn thỉu bỉ ổi của cậu, nên mới bị cậu hại, đúng không?”.
“Thủ đoạn bẩn thỉu?”.
“Còn chối à? Cậu tưởng chúng tôi không biết sao? Tuy cậu được gọi là thần y, nhưng lại có rất nhiều hành vi buôn bán trái pháp luật. Cậu còn lợi dụng những thủ đoạn bí mật để thực hiện những hành vi buôn lậu văn vật. Hôm nay có nhiều người livestream như vậy, tôi phải vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu trước tất cả mọi người trên toàn thế giới”, người đàn ông râu chữ bát tức giận quát.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả những người đang xem livestream đều trố mắt ra.
Bao gồm cả Tô Nhu…
“Hỏng rồi!”.
Trịnh Nam Thiên đang xem livestream cũng biến sắc: “Mau, lập tức báo với bên dưới, dừng ngay livestream lại. Ngăn chặn toàn bộ tin tức livestream đến từ chỗ này”.
“Đại thống lĩnh, có vấn đề gì sao? Đây chỉ là lời nói một phía, thần y Lâm là người như thế nào cả nước đều biết. Những lời như vậy, trẻ con ba tuổi cũng không tin”, thư ký ở bên cạnh không nhịn được nói.
“Vậy đứa trẻ ba tuổi có tin thần y Lâm công khai giết người, đánh người ta gãy tay gãy chân không?”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.
“Việc này…”, thư ký im lặng.
“Hủy hoại con người! Người này nói những lời như vậy cốt để vu oan giá họa cho thần y Lâm, cho dù rất nhiều người biết thần y Lâm không thể làm những chuyện này, nhưng vẫn có một bộ phận người tin. Nếu tính cả nước thì e là một bộ phận này sẽ là con số rất lớn. Đến lúc đó, dư luận bùng nổ đủ để đè bẹp bất cứ người nào. Ông ta mới là người phát huy sức mạnh của livestream và dư luận lên đỉnh điểm, những người trước đó chỉ đơn thuần livestream cảnh tượng này thôi, không thể so với ông ta được”.
“Hay cho chiêu vu oan giá họa này!”.
“Hay cho chiêu vu oan giá họa này…”
Trịnh Nam Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, khàn giọng lẩm bẩm.
Thư ký biến sắc, vội vàng xoay người định đi liên hệ.
Anh ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng Trịnh Nam Thiên gọi giật anh ta lại.
“Khoan đã”.
“Đại thống lĩnh, sao thế ạ?”, thư ký ngoảnh lại hỏi.
Trịnh Nam Thiên im lặng một lát, rồi đau khổ nhắm mắt lại: “Đừng chặn tin tức ở đó, nếu chặn lại… thì sẽ càng khó ăn nói hơn…”
Thư ký suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”.
Trịnh Nam Thiên không nói gì.
Khoảng ba bốn phút sau, ông ta đứng phắt dậy, khàn giọng nói: “Tôi vào trong gặp mấy người kia, xem liệu có thể… ỉm chuyện này đi không…”
Hơi thở của thư ký như nghẹn lại, không nói lời nào.