Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Không có chuyện gì cả”.

“Vậy…”

“Mẹ em cũng không nói gì với em”.

“Nếu vậy thì hôm nay em…”

“Em chỉ muốn hỏi anh, nếu như, em nói là nếu như, nếu em thực sự tìm tới thần y Lâm, ly hôn với anh và kết hôn với anh ấy… thì anh sẽ thế nào?”, Tô Nhu quay lưng về phía Lâm Chính, hỏi.

Giọng nói của cô khàn khàn, có cảm giác mệt mỏi bất lực…

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em”.

“Đây là câu trả lời của anh sao?”, Tô Nhu quay phắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn anh chằm chằm.

“Tiểu Nhu, anh đã nói với em từ lâu rồi còn gì. Anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em, bao gồm cả việc tìm người bạn đời tốt hơn. Anh không cảm thấy em có lỗi với anh, dù sao cuộc hôn nhân của chúng ta cũng không xây dựng trên cơ sở tình yêu, anh luôn nghĩ như vậy đấy”, Lâm Chính nói.


Tô Nhu nghe xong, bỗng nở nụ cười chua chát.

Cô lùi lại hai bước, hơi cúi đầu xuống, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt.

Một lát sau cô mới lên tiếng.

“Anh không phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ sao?”, cô không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói.

“Hiện tượng gì?”.

“Mỗi lần em gặp chuyện, thần y Lâm đều ngay lập tức ra mặt giải quyết thay em. Mỗi lần công ty gặp chuyện, Dương Hoa cũng bất chấp tất cả để dẹp yên giúp em. Khi em bị một người có thế lực ngút trời chèn ép là thần y Lâm lại ra mặt, không cần báo đáp. Lần ở nhà ông ngoại, lần ở khách sạn, lần ở sơn trang… Quá nhiều lần, em không thể đếm hết được… Cả lần này nữa, em vừa xảy ra chuyện ở Bồ Thành, anh ấy liền đến Bồ Thành…”

Tô Nhu hơi ngước lên nhìn Lâm Chính: “Anh nghĩ đây là trùng hợp sao?”.

Lâm Chính hơi nhíu mày, mơ hồ nhận ra gì đó.

“Hơn nữa, em còn phát hiện ra một sự lạ. Đó là… thần y Lâm và anh chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. Chỉ cần có anh, thì chắc chắn thần y Lâm sẽ không xuất hiện trước mặt em, hoặc chỉ cần thần y Lâm xuất hiện, thì em không bao giờ tìm được anh”.


“Tiểu Nhu, rốt cuộc em muốn nói gì?”.

“Em muốn nói gì còn chưa đủ rõ ràng sao?”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Lâm Chính, anh hãy nói cho em biết, anh có phải là thần y Lâm không?”

Lâm Chính sững sờ. Thực ra anh cùng từng nghĩ rằng Tô Nhu sẽ chất vấn như vậy. Nhưng khi cô ấy lên tiếng thì anh vẫn cảm thấy bất ngờ…

Anh bàng hoàng nhìn cô. Chỉ thấy lúc này cô gái trông vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt chăm chú.

Cô ấy không hề nói đùa. Cô ấy muốn biết sự thật. Đôi mắt cô trông vô cùng hoang mang. Có lẽ nên nói thật rồi. Lâm Chính bừng tỉnh, khẽ hít một hơi thật sâu và nhìn cô. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Tô Nhu, có phải em biết câu trả lời rồi không?”

“Biết rồi?”

“Thực ra anh đã sớm nói với em rồi. Anh chính là thần y Lâm, nhưng…em không chịu tin, anh cũng hết cách”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Ý của anh là…anh thừa nhận?”, Tô Nhu trố tròn mắt.

“Đúng vậy…anh thừa nhận, anh là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận