Anh từng dặn Mã Hải phải giữ bí mật thân phận của mình. Giờ đột nhiên Tô Nhu hỏi ông ta thì sao Mã Hải dám thừa nhận. Đương nhiên là phải phủ nhận cho anh rồi. Tô Nhu mà đòi biết được sự thật từ Mã Hải thì đúng là có quỷ mới tin. Cộng thêm với cuộc điện thoại thần bí của thần y Lâm thì mọi chuyện càng trở nên mập mờ.
Đúng là đen đủi.
“Tô Nhu, em nghe anh giải thích”, Lâm Chính bật lực, cảm thấy dù mình có đúng cũng không giải thích được.
“Lâm Chính, anh đừng nói gì nữa”, Tô Nhu đưa tay ra bắt xe.
“Em đi đâu vậy?”
“Còn có thể đi đâu được chứ? Chủ tịch Lâm tìm em. Giờ em đi gặp anh ấy, người ta giúp anh xử lý sự việc, rồi còn giúp anh giải quyết rắc rối liên quan tới nhà họ Nông và nhà họ Thái. Lẽ nào em lại không đi? Lâm Chính, anh nói với bố mẹ giúp em nhé rồi anh về trước đi”, nói xong Tô Nhu ngồi vào trong xe.
“Tô Nhu…Tô Nhu…”, Lâm Chính gọi với theo.
Thế nhưng Tô Nhu mặc kệ. Lâm Chính lắc đầu thở dài.
Lúc này, cửa xe được mở ra. Tô Nhu thò mặt ra hét lên: “Lâm Chính”.
Lâm Chính nhìn cô. Anh thấy mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy: “Thực ra em không quan tâm anh có tài giỏi hay không. Em chỉ quan tâm con người anh. Chỉ mong anh sau này đừng gạt em nữa được không?”
“Tô Nhu…”, Lâm Chính định nói gì đó nhưng chiếc xe đã phóng đi xa.
Anh nhìn chăm chăm chiếc xe rồi lại nhìn chiếc điện thoại trong tay. Sau đó anh tới cây điện thoại công cộng gọi điện cho Khang Gia Hào.
“Số điện thoại của cậu bị hack sao?”, Khang Gia Hào ngạc nhiên.
“Mã Hải đang ở bệnh viện. Có rất nhiều chuyện không tiện nói. Tôi muốn ông lập tức liên hệ với bộ phận kỹ thuật của Dương Hoa, kiểm tra số điện thoại 145214…số điện thoại năm phút trước từ đâu gọi tới. Tôi muốn biết vị trí của người gọi”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết rồi. Có điều tôi cần chút thời gian. Bởi tình huống này tôi từng gặp. Có thể là do bị virus. Loại virus này sẽ nhằm vào đối tượng sử dụng máy, trong vòng 10 phút có thể chuyển tiếp số tới người mà cần liên hệ, đồng thời thiết kế y như là chủ nhân của chiếc máy đang gọi điện mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ gì. Từng có một vụ án lừa đạo như vậy. Chưa bắt được kẻ tình nghi. Lúc cảnh sát tìm ra vị trí của hắn thì hắn đã bỏ chạy rồi”.
“Vậy lần này cũng tương tự sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Chắc chắn sẽ không. Bộ phận kỹ thuật của Dương Hoa đã thu thập rất nhiều tài liệu liên quan tới chuyện này, cũng đã cải thiện thiết bị và kỹ năng, chỉ cần 10 phút là chúng ta có thể tìm được vị trí của đối phương thôi”.
“Vậy được. Ông lập tức gửi cho tôi, giờ tôi đi tìm Tô Nhu. Đối phương đang lừa cô ấy thì chắc chắn là có mục đích của họ”, nói xong Lâm Chính tắt máy, bắt một chiếc xe và tức tốc đuổi theo Tô Nhu.
Tài xế lái ra ngoại ô. Thế nhưng dù vậy thì Tô Nhu cũng không cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì đây là chủ tịch Lâm mời cô. Nếu chủ tịch Lâm muốn hại cô thì đã không cần phải phiền phức như vậy.
Chiếc xe lái tới một công xưởng thì dừng lại. Lúc này Tô Nhu bắt đầu cảnh giác. Đang yên đang lành sao chủ tịch Lâm lại hẹn cô tới đây?
Tô Nhu không được tự tin cho lắm. Cô đứng trước công xưởng, lấy điện thoại ra gọi cho chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm…địa điểm chúng ta hẹn gặp thật sự là ở đường Phong Lộ sao?”
“Đúng vậy, Tô Nhu, cô tới chưa?”, ‘chủ tịch Lâm’ ở đầu dây bên kia nói giọng nhẹ nhàng.
“Tôi tới rồi nhưng chỉ thấy một công xưởng cũ thôi…”
“Đúng, ở trong công xưởng đó. Tô Nhu, cô mau vào đi. Tôi ở trong đợi cô”.