Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thần y Lâm tôi khuyên anh đừng làm loạn, nếu không cô Tô Như mà có chuyện gì thì đừng trách chúng tôi đấy”, tên tóc mào gà nheo mắt cười.

Lâm Chính nhìn bọn họ. Anh chau chặt mày

Từ hành động của bọn họ thì có thể thấy họ không phải dân luyện võ. Vậy mà họ lại rất hiểu về Lâm Chính. Kẻ đứng trước mặt đã chọn một vị trí rất đẹp, hoàn toàn có thể che được Tô Nhu và người đàn ông tóc mào gà ở phía sau. Lâm Chính không thể nào dùng châm để khống chế tên tóc mào gà.

“Xem ra các người có sự chuẩn bị trước khi tới đây”, Lâm Chính nói.

“Không không, chúng tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ này thôi. Vừa hay thần y Lâm cũng ở Bồ Thành mà, cô Tô Nhu cũng ở đây nên thuận thế ra tay, mời cô Tô tới đây thôi”,người đàn ông tóc mào gà nheo mắt

“Các người là ai? Bắt Tô Nhu là để uy hiếp tôi phải không? Các người định làm gì?”

“Chúng tôi là ai không quan trọng, chúng tôi muốn làm gì thì đối với thần y Lâm cũng là điều hết sức đơn giản”.

Người kia mỉm cười, lấy ra một chiếc điện thoại, vứt về phía Lâm Chính: “chủ tịch Lâm. Tôi muốn anh cầm chiếc điện thoại đó, chuyển 5 tỷ tệ từ Dương Hoa và số tài khoản trên điện thoại. Tôi cho anh một tiếng đồng hồ”.

“5 tỷ tệ sao? Dương Hoa không có sẵn nhiều tiền như vậy”.

“Vậy thì lấy tài sản cố định ra thế chấp ngân hàng đi. Với danh tiếng của anh thì tôi tin không thành vấn đề”, người đàn ông tóc mào gà cười nói.

“Đúng là không phải chuyện gì lớn”, Lâm Chính lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc là tôi không có ý định đưa các người một cắc nào hết”.

“Cái gì?”

Người đàn ông tóc mào gà lạnh mặt: “Thần y Lâm, ý của anh là gì? Anh muốn cô gái này chết sao?”

“Tôi không cảm thấy là các anh có thể giết được cô ấy”, Lâm Chính nói và bước tới.

Đám đông căng thẳng, tất cả đều áp sát vào người đàn ông tóc mào gà. Kẻ này vội vàng gào lên: “Thần y Lâm, anh đừng tưởng chúng tôi không hiểu anh. Vài tiếng đồng hồ trước chúng tôi đã điều tra ra toàn bộ thông tin về anh rồi. Chúng tôi biết châm bạc của anh còn đáng sợ hơn cả đạn dược. Biết được anh có thể cứu sống người mới chết, thế nhưng…tôi không tin vào thời khắc mấu chốt này anh có thể làm được điều đó! Anh nhìn cho kỹ đi”.

Lâm Chính hơi khựng lại. Lúc này anh mới phát hiện ra có một lớp màng mỏng bọc lấy đám người kia. Lớp màng mỏng như giấy bọc thức ăn.

“Đây là thứ chúng tôi đặt mua từ nước ngoài về, nó còn cứng hơn cả sắt thép nữa, thế nhưng lại mỏng và mềm vô cùng. Ha ha, Chỉ riêng thứ này thôi đã ngốn của chúng tôi chín triệu tệ rồi. Có nó, chúng tôi chẳng phải lo sẽ bị ghim trúng bởi châm của anh nữa”.

“Còn về việc anh có thể cứu sống cả người chết thì tôi cũng phải nói thật với anh rằng con dao trong tay tôi được tẩm một chất độc đặc biệt, chỉ cần tôi đâm khẽ vào cổ họng của Tô Nhu thôi là chất độc sẽ ngấm vào mạch máu, nó sẽ phát tác ra cơ thể cô ta chỉ trong vòng vài giây và tạo ra phản ứng hóa học với cơ thể. Khi đó cơ thể cô ta sẽ hóa thành một vũng máu. Thần y Lâm, dù y thuật của anh có cao siêu đến đâu thì cũng không thể nào mà biến một đống máu thành một con người được mà”, người đàn ông tóc mào gà mỉm cười.

Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Lâm Chính cũng tối sầm mặt.

Mặc dù những người đó không phải võ giả, nhưng lại đáng sợ hơn võ giả nhiều.

Bọn họ biết dùng não.

Quan trọng là Lâm Chính chưa từng tiếp xúc với hacker, hoàn toàn không biết thủ đoạn của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui