Lâm Chính phất tay: “Đưa bọn họ về”.
“Vâng”.
Ảnh ngự đáp lại, sau đó dẫn theo đám người đó rời đi.
“Thần y Lâm, anh… anh định đưa chúng tôi đi đâu?”, tóc mào gà sốt ruột, vội hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, các người đã là người của tôi! Tôi muốn các người phục vụ cho Dương Hoa”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không thể!”, tóc mào gà nghiến răng nói: “Tôi không có thời gian bán mạng cho anh!”.
“Bây giờ tôi sẽ đi cứu em gái anh, thế nào?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
Tóc mào gà nín thở, ngơ ngác nhìn Lâm Chính. Chốc lát sau, hắn quỳ xuống.
“Chủ tịch Lâm, nếu anh có thể đảm bảo em gái tôi an toàn… tôi… tôi sẵn sàng liều mạng vì anh…”.
“Thế thì không cần, bây giờ anh hãy mang theo tay của anh đi đến Học viện Huyền Y Phái, tìm người nối vào! Đao của ảnh ngự rất nhanh, chắc chắn dây thần kinh bị cắt rất chỉnh tề, nối lại không khó”.
Lâm Chính nói, đi ra khỏi cửa nhà máy, biến mất trong màn đêm…
Đám tóc mào gà là hacker hàng đầu trong nước, thật ra nếu giết chết như vậy thì thật lãng phí.
Nhưng bọn họ đã động vào Tô Nhu, đó là giới hạn không thể vượt qua của Lâm Chính, đương nhiên Lâm Chính không thể tha bổng.
Nhưng nếu nói bọn họ cũng bị ép không còn cách nào, Lâm Chính vẫn biết nặng nhẹ, biết nên tìm ai tính sổ.
Nếu người đó là Ngải Hồng thì mau chóng đi tìm cô ta, sớm ngày kết thúc chuyện ở Bồ Thành.
Lâm Chính không có thời gian để lãng phí ở đây quá nhiều.
Dù sao chuyện Hồng Nhan Cốc vẫn chưa giải quyết triệt để.
Quản lý Vương của công ty con sắp xếp xe đến đón Lâm Chính.
Trên xe.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta đến bang Hắc Sa thật sao?”, quản lý Vương há miệng, cơ thể hơi run rẩy.
“Ông đang sợ cái gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Chủ tịch Lâm, bang Hắc Sa… không đơn giản…”.
“Sao không đơn giản?”.
“Cậu không biết chứ bang Hắc Sa là tồn tại mà nhà họ Thái và nhà họ Nông cũng không dám chọc giận. Bọn họ đã đặt chân ở Bồ Thành gần trăm năm, thế lực đằng sau đan xen phức tạp, rất mạnh mẽ, ai đối địch với bọn họ sẽ không có kết cục tốt. Chủ tịch Lâm, từ nhỏ tôi lớn lên ở Bồ Thành, thường xuyên nghe các tin đồn liên quan tới bang Hắc Sa, bọn họ không dễ đối phó”, quản lý Vương do dự một lúc rồi nói.
“Ồ? Đáng sợ vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Anh còn tưởng bang Hắc Sa chỉ là một bang phái vùng xám tầm thường, bây giờ xem ra mình đã xem thường thành phố này rồi.
“Đừng quan tâm nhiều như vậy, tôi không gây rắc rối cho bang Hắc Sa, tôi chỉ tìm Ngải Hồng thôi! Mau dẫn tôi đi đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm, mặc dù bang Hắc Sa thực lực hùng hậu, nhưng Dương Hoa chúng ta cũng không phải dễ chọc giận”.
Quản lý Vương vội vàng đạp ga.
Xe chạy đi thật nhanh.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một câu lạc bộ đêm ở trung tâm Bồ Thành.