Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Chủ tịch Lâm, nghe nói người phụ nữ tên Ngải Hồng đó ở bên trong, để tôi đi cùng cậu”, quản lý Vương nói.

“Không cần, tôi không vào đó gây sự, người đông lại không tiện. Ông đi về trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông”.

“Vâng, à đúng rồi, Chủ tịch Lâm, tôi đề nghị cậu hãy đội mũ đi”.

“Sao vậy?”.

“Bây giờ cậu là người nổi tiếng ở Bồ Thành, luôn có nhiều ánh mắt dõi theo cậu. Nếu cậu không muốn làm kinh động đến bang Hắc Sa, chỉ đơn thuần muốn tìm cô Ngải Hồng giải quyết sự việc thì nên đội mũ khiêm tốn một chút”.

Quản lý Vương cười nói, lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong xe.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn đội lên đầu.

“Chủ tịch Lâm, có gì cần thì cứ việc dặn dò”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.


Quản lý Vương như trút được gánh nặng, vội vàng cúi đầu khom lưng rời đi.

Hiển nhiên, ông ta không muốn có bất cứ đụng chạm gì với bang Hắc Sa.

Lâm Chính một mình đi vào quán bar.

May là quán bar đó không mở với bên ngoài giống như câu lạc bộ Dạ Lang, vừa đến gần cửa thì lập tức có người ra đón.

“Trông anh có vẻ lạ mặt, lần đầu anh đến chỗ chúng tôi chơi sao? Mời vào bên trong”.

Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi thẳng.

“Tôi đến tìm Ngải Hồng, Ngải Hồng đang ở đâu?”.

“Ngải Hồng?”.

Người đó khẽ biến sắc, sau đó cười nhạt: “Anh tìm cô ấy có thể sẽ phải đợi lâu một chút. Bây giờ cô ấy đang tiếp rượu ở phòng số 3! Khách ở phòng số 3 không thể chọc giận, anh vào trong này uống vài ly, đợi cô ấy đi nhé”.


“Khách phòng số 3 là ai?”.

“Chuyện này tôi không thể nói bừa”.

“Bây giờ thì sao?”, Lâm Chính lấy vài tờ tiền ra nhét vào túi áo người đó.

Người đó vội vàng nhét tiền sâu vào, nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Hồng đường chủ của bang Hắc Sa chúng tôi và anh em của anh ta, anh đừng nói với người khác là tôi nói đấy nhé”.

“Hồng đường chủ của bang Hắc Sa? Ngải Hồng không phải người của bang Hắc Sa sao? Sao người của bang Hắc Sa bắt cô ta tiếp rượu?”.

“Chắc anh không biết, Ngải Hồng đâu phải người của bang Hắc Sa gì. Nhưng cô ta một lòng muốn chen chân vào bang Hắc Sa, Hồng đường chủ cũng nhắm vào tâm tư đó của cô ta nên cố ý gọi cô ta sang tiếp rượu”.

“Thế à?”.

Lâm Chính do dự một lúc, gật đầu: “Tôi không phá hoại chuyện của cô ta nữa, lấy vài chai rượu ngon ra cho tôi, tôi đợi ở bên ngoài”.

“Ha ha, có cần tôi tìm vài cô giúp anh không? Yên tâm, chắc chắn vóc dáng rất tốt, bảo đảm anh sẽ được thỏa mãn”.

“Không cần!”.

Lâm Chính nói, đi thẳng vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận