“Nói đúng ra ông ấy là bố dượng của mẹ kế tôi, cũng là ông ngoại của tôi”.
“Ông ngoại cô?”.
“Phải, mẹ kế tôi được ông ấy nhận nuôi từ nhỏ, sau này ông ấy không rõ tung tích. Mẹ tôi luôn mong ngóng, nói với tôi ông ngoại là một người rất lợi hại, ông ấy nhất định đã đi tới một nơi rất xa, phải rất lâu mới quay về, nói không chừng ngày nào đó sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Bà ấy nói lúc nhỏ bà ấy hay nói nói với ông ngoại rằng, đợi khi nào bà ấy lớn lên sẽ nhận nuôi một bé gái, đặt tên là Ngải Hồng. Nếu ngày nào đó ông ngoại đến tìm tôi thì tôi đừng ngạc nhiên, nhưng không ngờ… ông ấy không đến, mà lại nhờ anh đến đây!”, Ngải Hồng khàn giọng.
“Không ngờ hai người lại có quan hệ như vậy…”.
“Ông ngoại là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này. Ông ấy mất rồi, tôi cũng không còn chỗ dựa”, Ngải Hồng kìm nén nước mắt.
“Hãy bớt đau thương”.
Lâm Chính đưa hết đồ vật sang, sau đó quay người, thản nhiên nói: “Nhưng dù cô có đáng thương thế nào, cô cũng không được làm chuyện trái đạo đức”.
“Hả?”, Ngải Hồng không hiểu chuyện gì.
Lại nghe Lâm Chính nói: “Người sai khiến đám Adam bắt cóc Tô Nhu, lừa tiền thần y Lâm là cô phải không? Cô còn bắt cóc em gái của Adam, có đúng không?”.
“Anh là ai?”, Ngải Hồng biến sắc, theo bản năng lùi về sau.
“Tôi nói rồi, tôi là bạn của Trần Bác ông ngoại cô. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó! Có một vài chuyện tôi phải giải quyết. Ngải Hồng, cô hãy giao em gái của Adam ra đây”.
Vẻ mặt Ngải Hồng không được tự nhiên, muốn chạy trốn, mắt nhìn quanh.
Rầm!
Lúc này, đột nhiên có một đám người xông vào từ cửa quán bar.
Những người này đều mặc Âu phục, đeo kính đen, trong tay cầm súng đen ngòm, trong đó còn có không ít người luyện võ, chẳng mấy chốc đã vây kín quán bar.
“Phó bang chủ! Là Phong phó bang chủ tới rồi sao? Phó bang chủ cứu mạng! Cứu mạng!”.
Hồng đường chủ như gặp được cứu tinh, gào lên như bị cuồng loạn.
Ngải Hồng tái mặt, không biết nên làm sao.
“Hình như cậu không hợp quy cách lắm nhỉ? Gây sự ở chỗ của bang Hắc Sa chúng tôi, có phải cậu không coi bang Hắc Sa chúng tôi ra gì không?”.
Đám người tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường, đội mũ vành tròn đi tới.
Người đàn ông có vóc dáng gầy gò, xương gò má nhô cao, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo và hung ác.
“Đây đều là đàn em của ông phải không?”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh hỏi.
“Đúng”.
“Bọn họ không hiểu chuyện, xúc phạm đến tôi”.
“Cho nên cậu đã động tới bọn họ?”.
“Tôi đã nể mặt các người lắm rồi”.
“Nể mặt chúng tôi là thế này đây sao?”.
“Chứ còn phải thế nào?”.
“Có rất nhiều cách, nhưng chắc chắn không phải cách này”.