“Vì vậy cậu là người giết toàn bộ nhà họ Nông?”.
“Đúng vậy”.
“Nhà họ Thái, họ Mậu, họ Tẩu cũng là do cậu?”.
“Đúng vậy”.
“Xem ra cũng thành thật”.
Lâm Chính chẳng có gì giấu diếm. Sau khi hỏi anh xong thì đội Thiên Khải đã xác nhận anh vi phạm quy tắc. Người đứng đầu lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lâm Chính. Trên tấm lệnh bài là một chữ “phạt”.
“Thần y Lâm, từ ngày hôm nay, cậu phải dừng mọi hành động tàn sát quá độ. Ngoài ra, bản thân cậu bị đày tới đảo Băng Diệm. Bị nhốt ở đây bảy ngày”, người này nghiêm giọng.
“Cái gì?”
Lâm Chính mặt tối sầm: “Tôi bị nhốt sao?”
Người đi đầu lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tiến hành trừng phạt một chút thôi, để có thể răn đe những người khác. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì sau đó có thể trở về và việc trừng phạt cũng kết thúc”.
“Bảy ngày sao? Các người có biết tôi rời đi bảy ngày thì có nghĩa là Dương Hoa sẽ như thế nào không? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, kẻ địch biết được sẽ gây chuyện với tôi. Đừng nói là bảy ngày, dù là ba ngày thôi thì họ cũng có thể tiêu diệt Dương Hoa luôn rồi. Huống hồ tôi còn cả đống quân địch đang nhăm nhe ngoài kia. Tôi rời đi, những người thân của tôi sẽ như thế nào? Vì vậy tôi không đồng ý”, Lâm Chính quát.
Anh bị người khác hãm hại thì đúng hơn. Nếu lúc này anh bị nhốt ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì dù có trở về được, Dương Hoa cũng không còn. Vì vậy dù có như thế nào anh cũng không chấp nhận.
“Thần y Lâm, cậu đang từ chối phải không?”, người đi đầu đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát ý.
Nhiệt độ trong phòng giảm đi nhiều. Lâm Chính biết nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ bị đội Thiên Khải giết chết.
Bọn họ không biết khách khí là gì đâu. Làm trái ý là họ giết.
Nghi đi nghĩ lại, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Các vị, có thể đổi địa điểm khác không?”.
“Cậu không có quyền lựa chọn. Cậu chỉ có thể chấp nhận”.
“Tôi không nói là không chấp nhận. Chỉ là…”
“Thần y Lâm, chúng tôi cho cậu một ngày chuẩn bị. Ngày mai, chúng tôi sẽ đưa cậu tới đảo Băng Diệm. Cậu có thể xử lý công việc của mình trong khoảng thời gian này. Nếu cậu không nghe theo thì chúng tôi sẽ tiến hành xử lý toàn bộ người liên quan tới Dương Hoa trong ngày mai. Không giữ một ai hết”.
Người này nói xong, quay người định rời đi. Họ không đưa ra phán quyết mà họ đang uy hiếp.
“Từ từ đã”, Lâm Chính hét lớn.
Đám đông dừng bước. Người đi đầu khẽ quay đầu lại.
Lâm Chính bặm môi: “Tôi ra tay với nhà họ Thái, họ Nông không phải vì muốn thôn tính họ, chiếm Bồ Thành mà là tự vệ. Tôi tin chắc các vị cũng đã tìm hiểu. Ngoài ra, cách trừng phạt này chẳng khác gì đẩy Dương Hoa của tôi vào chỗ chết. Cái tên Thiên KHải mang ý nghĩa là sự công bằng, vậy mà các người lại đối xử với Dương Hoa như vậy…Vậy có công bằng không…Phù hợp không? Các người…không thấy áy náy sao?”
Người kia vội vàng nhìn Lâm Chính và điềm đạm nói: “Điều đó không có liên quan gì tới chúng tôi hết”.
Nói xong, người này rời đi. Lâm Chính im lặng. Anh ngồi xuống ghế với vẻ mặt lạnh tanh. Chuyện này khó nhằn hơn anh tưởng tượng.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương lập tức có mặt. Lời nói của hai người này được coi là có trọng lượng nhất. Bọn họ tức tốc tới phòng làm việc. Thấy Lâm Chính đang trầm ngâm suy nghĩ thì cả hai đều chau chặt mày.