“Bang chủ yên tâm, chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu. Thứ nhất, chắc chắn chuyện tố cáo rất bí mật, bộ đội Thiên Khải cũng sẽ không nói cho thần y Lâm biết người tố cáo là ai, nên cậu ta không thể điều tra đến chỗ chúng ta được. Thứ hai, nếu bộ đội Thiên Khải đã vào công ty chi nhánh của Dương Hoa, thì chắc chắn sẽ tiến hành xét xử thần y Lâm. Cậu ta có thể thoát khỏi sự trừng phạt của bộ đội Thiên Khải hay không cũng là vấn đề, chúng ta lo lắng cái gì chứ?”, Phong phó bang chủ cười nói.
“Không thoát được thì sao chứ? Cậu ta cũng đâu phạm sai lầm lớn gì, bộ đội Thiên Khải có thể giết được cậu ta sao? Chỉ cần cậu ta không chết thì chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, một khi tra đến chỗ chúng ta, thì bang Hắc Sa sẽ phải khai chiến với Dương Hoa. Tuy bang Hắc Sa chúng ta không sợ Dương Hoa, nhưng hai bên đánh nhau, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa thì chắc chắn chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.
“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không tiên hạ thủ vi cường?”, Phong phó bang chủ bỗng nói.
Ông ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền nhíu mày.
“Ý của ông là…”
“Bang chủ, chuyện đã đến nước này, bây giờ ông băm vằm Hồng đường chủ cũng chẳng được ích lợi gì. Chi bằng nhân cơ hội này đâm cho Dương Hoa một nhát. Không cần chém chết nó, chỉ cần cắt được một miếng thịt lớn của nó là chúng ta cũng hời rồi, chẳng phải rất tốt sao?”, Phong phó bang chủ mỉm cười nói.
“Nếu làm vậy thì chẳng phải là công khai tuyên chiến với Dương Hoa sao?”, Thang Hắc Sa nhíu mày nói.
“Tuyên chiến thì tuyên chiến! Nếu không chờ thần y Lâm điều tra đến bang Hắc Sa, thì cũng vẫn tính sổ với chúng ta! Nếu sớm muộn cũng nổ ra chiến tranh thì tại sao không nhân lúc bọn họ không phòng bị mà đâm một nhát?”.
Thang Hắc Sa nghe thấy thế thì trầm ngâm.
Một lát sau, ông ta ngẩng phắt đầu lên, khàn giọng nói: “Nếu đã vậy thì hãy mau chuẩn bị trước đi! Chúng ta đã động đến đao trước thì phải dao sắc chặt đay rối, tốt nhất là phanh thây ăn thịt Dương Hoa trước khi nó kịp phản ứng!”.
“Bang chủ yên tâm đi, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.
Phong phó bang chủ gật đầu, đang định lui xuống.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest nhanh chân chạy vào phòng bao.
“Bang chủ, bên ngoài có người muốn gặp ạ”.
“Ai vậy?”, Thang Hắc Sa rít một hơi xì gà, hỏi với vẻ không để tâm lắm.
“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa!”, người đàn ông mặc vest đáp.
Anh ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền sửng sốt.
Phong phó bang chủ đang định rời đi cũng khựng lại, nhìn người kia với ánh mắt khó tin.
“Sao… sao thần y Lâm lại đột nhiên đến đây?”, Hồng đường chủ run rẩy nói.
“Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra là chúng ta tố cáo?”, Thang Hắc Sa sầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Hồng đường chủ, sau đó trầm giọng nói: “Cậu đi nói với thần y Lâm là tôi đi vắng! Ngoài ra lập tức sắp xếp xe cho tôi, tôi phải rời khỏi đây trước!”.
“Vâng, bang chủ!”.
Người đàn ông mặc vest kia gật đầu.
Nhưng anh ta vừa quay người.
Rầm!
Cửa phòng bao bỗng văng ra.
Hai vệ sĩ đứng canh bên cạnh lập tức bị luồng xung kích hất bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
“Bảo vệ đại ca!”.
Tất cả những người trong phòng bao đều rút súng ra, vây quanh Thang Hắc Sa.