Phong phó bang chủ và Hồng đường chủ cũng lùi lại, kinh hãi nhìn cánh cửa.
Chỉ thấy một đám người mặc giáp sắt màu đen, tay cầm trường kiếm bước vào phòng bao.
Sau đó Lâm Chính mặc vest thẳng thớm nhàn nhã bước vào.
“Thang bang chủ, có chuyện gì mà đi vội thế? Ngay cả tôi mà ông cũng không chịu gặp sao?”.
Lâm Chính đi tới chiếc ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tự châm một điếu thuốc, khuôn mặt nở nụ cười bình thản.
Sắc mặt Thang Hắc Sa khôi phục lại vẻ bình thường, quan sát Lâm Chính một lát rồi khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Có chuyện gì sao?”.
“Đừng nhiều lời nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, bộ đội Thiên Khải là các ông tìm tới đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”, Thang Hắc Sa giả ngu.
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, Thang bang chủ, nói đi, bang Hắc Sa các ông định giải thích chuyện này với tôi thế nào?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Thang Hắc Sa tỏ vẻ lúng túng.
Hồng đường chủ ở bên cạnh bạo gan quát: “Thần y Lâm! Mày đừng láo xược! Đây là địa bàn của bang Hắc Sa tao! Người đứng trước mặt mày là bang chủ của bọn tao đấy! Tốt nhất mày hãy ăn nói khách sáo chút, nếu không…”
Vèo!
Hồng đường chủ còn chưa nói xong, một bóng dáng bên cạnh Lâm Chính bỗng lao tới, tiếp cận anh ta với tốc độ nhanh như chớp, sau đó một tay bóp cổ anh ta, nhấc bổng lên.
Cổ Hồng đường chủ bị bóp cho biến dạng, điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.
“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn Hồng đường chủ, bình tĩnh hỏi.
Màn ra tay đột ngột này khiến cả bang Hắc Sa có chút bất ngờ.
Nhưng bọn họ vẫn kịp thời phản ứng, chĩa họng súng đen ngòm về phía ảnh ngự đang bóp cổ Hồng đường chủ, ai nấy căng thẳng lo lắng.
“Thả Hồng đường chủ ra!”, Phong phó bang chủ quát lớn.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng anh vừa dứt lời.
Rắc!
Cổ tay của ảnh ngự bỗng dùng sức, bóp gãy cổ Hồng đường chủ.
Hồng đường chủ ngoẹo cổ sang một bên, sau đó cả người mềm oặt, hai mắt trợn lên, tắt thở tại chỗ.
Ảnh ngự kia buông tay ra, Hồng đường chủ nằm lăn ra đất như một con chó chết, không còn dấu hiệu của sự sống.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Hồng đường chủ cứ thế bị giết rồi?
“Thần y Lâm, cậu… cậu thật là hỗn xược! Cậu tưởng bang Hắc Sa chúng tôi không dám giết cậu thật sao?”, Phong phó bang chủ tức điên lên, gào thét: “Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”.
Mọi người lập tức định bóp cò súng.
Nhưng Thang Hắc Sa lại trầm giọng nói: “Tất cả dừng tay!”.
Ai nấy đều ngạc nhiên nhìn ông ta.