“Đã thời đại nào rồi mà còn định dùng súng giết thần y Lâm? Nếu vậy thì thần y Lâm đã bị người ta giết không biết bao nhiêu lần rồi”, Thang Hắc Sa đẩy người trước mặt ra, chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính nói: “Nhưng thần y Lâm, cậu cũng đừng tự cho mình là nhất, bang Hắc Sa chúng tôi có thể xưng bá ở Bồ Thành không chỉ nhờ vào mấy khẩu súng viên đạn trong tay, mà còn nhờ vào nắm đấm!”.
“Vậy sao?”.
“Cậu nhìn ra ngoài cửa đi”, Thang Hắc Sa hừ mũi.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy bên ngoài phòng bao bóng người lay động, còn có mấy luồng khí kình mạnh mẽ đang tràn tới đây.
Hiển nhiên.
Cường giả của bang Hắc Sa đã tới!
Đây là sào huyệt của bang Hắc Sa, sao có thể canh giữ dựa vào mấy khẩu súng chứ? Bang Hắc Sa không phải là đồ ngốc, với tình hình hiện nay, không mời mấy cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thì rất dễ bị mấy người có võ kĩ cao siêu đến tận nơi lật tung lên.
Vừa khéo Thang Hắc Sa dồn không ít công phu cho việc này.
Đại bản doanh của ông ta có bát đại chiến vương và tứ đại tông sư.
Những người này đều là bảo bối được ông ta giấu kĩ, bình thường không hề để lộ ra ngoài.
Hôm nay thần y Lâm đến thì đương nhiên ông ta phải gọi ra để thể hiện rồi.
“Thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Thần y Lâm cũng là một võ sĩ tuyệt đỉnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhìn ra được thực lực của mấy người ngoài kia. Nếu quả thực giao đấu, tôi không dám nói có thể đánh bại cậu, nhưng muốn rứt một khúc xương của cậu thì không quá khó đâu nhỉ? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, đừng động đến đao binh, nếu không đối với cả cậu và tôi đều không có lợi lộc gì cả”, Thang Hắc Sa bình thản nói.
Mấy cường giả kia để lộ hoàn toàn khí thế.
Trong tình huống này, cũng chỉ có ông ta mới có thể áp chế được, Phong phó bang chủ cũng không được.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.
“Thang Hắc Sa, tôi nói lại lần cuối, các ông… định giải thích với tôi thế nào? Hãy nhớ, đây là lần cuối cùng!”.
Dứt lời, Lâm Chính liền dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ đợi.
Thái độ này quả thực đã chọc giận cả bang Hắc Sa.
Bọn họ nổi trận lôi đình.
Thang Hắc Sa cũng tức giận, ánh mắt chứa đấy sát khí.
Cũng chỉ có Lâm Chính mới không nể mặt ông ta như vậy.
Ông ta cũng không biết lần này Lâm Chính đến đây có mục đích gì, nhưng đối phương vênh váo như vậy, ông ta cũng chẳng buồn nhiều lời nữa.
Với thái độ này thì chắc chắn hôm nay sẽ phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Không cần nhiều lời làm gì nữa.
“Được, Chủ tịch Lâm, xem ra tôi nói gì cũng vô ích. Nếu đã như vậy thì được, cậu cần lời giải thích tôi sẽ cho cậu lời giải thích”.
Thang Hắc Sa nheo mắt, rồi bỗng xoay người lao về phía cửa thủy tinh ở đằng sau.
Choang!