Phong phó bang chủ cắn răng, dứt khoát lái ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về phía ngoại ô.
Khoảng 20 phút sau, xe rời khỏi đường quốc lộ, phóng tới phía trước một ngọn núi.
Trước ngọn núi nhỏ không người này có một vòng những ngôi nhà tranh đơn giản được dựng lên tạm thời.
Phong phó bang chủ phanh gấp, xe dừng trước nhà tranh.
“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân, cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Phong phó bang chủ mở cửa xe rồi gào lên.
Nhà tranh lập tức sáng đèn…
Bộ đội Thiên Khải là bộ đội đại diện cho đại hội.
Để đảm bảo tính công bằng của đại hội, đội phán quyết Thiên Khải sẽ không có liên quan đến bất cứ thế lực nào.
Bởi vì nếu ở trong thành phố, cho dù là nhà nghỉ nhỏ xập xệ cũng có khả năng liên quan dây mơ rễ má đến bang phái hoặc thế lực nào đó, nếu để người ta túm được rồi chuyện bé xé ra to, lại thêm báo chí nhảy vào thì sẽ sinh ra ảnh hưởng rất tiêu cực.
Thế nên mỗi khi đến nơi nào, bọn họ cũng sẽ dựng trước nhà tranh ở vùng ngoại ô làm nơi đặt chân, chưa bao giờ ở trong nội thành.
Và tất cả các nơi đặt chân đều không cho phép người của bất cứ thế lực nào lại gần.
Đây là quy tắc!
Quy tắc do bộ đội Thiên Khải lập ra.
Trừ khi là tình huống đặc biệt, hoặc là tố cáo.
Việc bất ngờ xông vào cầu cứu như Phong phó bang chủ thuộc trường hợp thứ nhất.
Bởi vì không ai dám làm càn ở nơi này.
Nếu không chính là thách thức đội phán quyết Thiên Khải.
Hiện giờ bộ đội Thiên Khải chẳng khác nào thái tuế.
Ai dám động thổ trên đầu thái tuế chứ?
Cửa nhà tranh mở ra.
Mười ba người phán quyết Thiên Khải khoác áo choàng màu đen, đeo mặt nạ đi ra.
Khí tức của bọn họ mạnh mẽ, lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sự bá đạo không thể chống lại.
Bọn họ chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người ta có cảm giác ngạt thở.
Đây tuyệt đối không phải là khí ý mà người bình thường có thể có được.
“Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân! Xin hãy cứu tôi với!”.
Phong phó bang chủ như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào tới trước mặt người phán quyết Thiên Khải đầu tiên như điên, vừa khóc vừa nói.
Người phán quyết kia mặt không cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn Phong phó bang chủ, rồi nhìn ra con đường bên ngoài nhà tranh.
Chỉ thấy đằng đó xuất hiện một hàng người đen sì, đang đi về phía này.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính mặc vest.
Anh sải bước đi tới, tự châm một điếu thuốc.
Đằng sau là ảnh ngự đằng đằng sát khí.
“Thần y Lâm!”.