“Cấm chiêu?”, Lâm Chính cũng kinh hãi.
“Thần y Lâm, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là Thiên Khải, thế nào là phán quyết!”.
Đội trưởng đội phán quyết quát lớn một tiếng, đâm Đường Đao trong tay xuống dưới chân.
Cùng lúc đó, những người phán quyết đang chiến đấu kịch liệt với ảnh ngự đều miễn cưỡng rút lui. Hai người trong số đó còn đưa Phong phó bang chủ đang ngồi dưới đất lùi về sau.
“Không hay!”.
Lâm Chính ý thức được chuyện bất thường, đột nhiên quát lên với các ảnh ngự: “Rút!”.
Nhưng…
Không kịp nữa rồi!
“Đao Trấn Chư Thiên!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải quát khẽ một tiếng, Đường Đao trong tay xoay tròn, một luồng sức mạnh vô tận thuận theo Đường Đao chui vào lòng đất, sau đó lan tràn ra xung quanh, rồi lại đồng loạt bay ra…
Ầm…
Một tiếng nổ kích liệt vang lên từ núi hoang.
Người ở xa xa chỉ nhìn thấy giữa màn đêm, đỉnh núi hoang ở ngoài Bồ Thành đã bị lật tung.
Vô số tảng đá bay lên không trung, một luồng khí tức màu xanh lam nhạt xông thẳng lên tầng mây.
Giống như núi lửa bùng phát…
Phịch! .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Phong phó bang chủ được người phán quyết đưa đến bãi đất trống đặt đó.
Hai chân ông ta đã nhũn ra, lập tức ngã ra đất, toàn thân run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng nổ và tiếng va đập kịch liệt, còn có tiếng đá lăn và mặt đất nứt ra.
Mặt đất đang không ngừng rung chuyển, cứ như động đất cấp 18.
Phong phó bang chủ sợ đến mức co rúm dưới đất, không dám nhìn.
Mấy chục giây qua đi, mặt đất rung chuyển đã dừng lại, Phong phó bang chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn lại núi hoang ở xa xa bụi bặm lan tràn, tảng đá lớn đã rơi xuống dưới chân núi, toàn bộ thân núi hoàn toàn nứt ra, trong không khí chỉ còn lại khí tức hủy diệt và cát đá lơ lửng.
“Đây chính là… sức mạnh của người phán quyết Thiên Khải?”.
Phong phó bang chủ mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng giống như tận thế ấy.
Lúc này, người phán quyết Thiên Khải lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Đúng, đúng, không sao, cậu xử lý đi”.
Người phán quyết đó nói đơn giản hai câu, sau đó cúp máy.
“Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”, Phong phó bang chủ ngạc nhiên hỏi.
“Gọi cho người bên ngoài núi, để bọn họ xử lý, phong tỏa nơi này, tránh gây ra động tĩnh quá lớn ở bên ngoài, sau này khó mà giải quyết”, người phán quyết đó thản nhiên nói.
“Phong tỏa? Cần gì phải làm chuyện dư thừa như vậy? Không phải thần y Lâm đã phái người phong tỏa nơi này rồi sao?”, Phong phó bang chủ nghi hoặc hỏi.
Người phán quyết đó nâng đao trong tay lên, nói: “Bọn họ không phong tỏa được! Bởi vì bọn họ đã giúp thần y Lâm, là tội nhân của đại hội, cho nên bọn họ cũng phải bị trừng phạt. Thần y Lâm đã chết, chúng tôi phải thanh lý tất cả sự việc và người liên quan đến thần y Lâm. Xét thấy chuyện này ảnh hưởng trọng đại, cho nên chúng tôi sẽ không nương tay, bất cứ kẻ có tội nào cũng phải bị trừng phạt!”.