“Cái gì?”, Nguyên Tinh lập tức kêu lên thất thanh, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Cứ làm theo lời tôi nói”.
“Nhưng… giáo chủ…”
“Mau!”, thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu: “Vâng, giáo chủ”.
Nói xong liền tắt máy.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát rồi lại lấy điện thoại ra, đang định gọi đi thì có người gọi tới.
Là Tô Nhu.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, anh do dự hơn 10 giây, mới ấn nút nghe…
“Tiểu Nhu…”
“Có chuyện gì với anh vậy? Gọi mãi không ai nghe máy! Anh chạy đi đâu rồi?”, Tô Nhu ở đầu bên kia có chút tức giận.
“À, lúc trước… lúc trước điện thoại của anh đang sạc, nên anh không nghe thấy, xin lỗi em. Em gọi cho anh có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không khỏi hỏi.
“Chỉ muốn xem anh có bình an hay không thôi, anh không sao chứ?”.
“Anh… không sao…”
“Vậy thì tốt”.
Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Đúng rồi, chẳng phải trước đó anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Anh nói đi, là chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu vừa nói xong, Lâm Chính liền thót tim, vốn định nói luôn.
Nhưng anh ngập ngừng một lát rồi lại thôi.
Anh rất muốn nói thật mọi chuyện với Tô Nhu ngay lúc này.
Nhưng… cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tới, nếu nói chuyện này ra, một khi để bà ta biết thì Lâm Chính chỉ càng gặp rắc rối hơn…
“Tiểu Nhu, bây giờ anh không tiện nói với em, để một thời gian nữa đi. Để một thời gian nữa rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau”, Lâm Chính chần chừ một lát rồi nói thẳng. . 𝘛hử đọc 𝑡𝒓𝐮yệ𝗻 khô𝗻g q𝐮ả𝗻g cáo 𝑡ại == 𝘛R 𝐮M𝘛R𝖴YeN.VN ==
“Chuyện gì mà bí mật thế?”, Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hàn huyên mấy câu rồi định tắt máy.
“Đúng rồi Tiểu Nhu, anh còn chuyện này muốn nói với em”, Lâm Chính vội kêu lên.
“Chuyện gì vậy?”.
“Mấy ngày hôm nay… em đừng đến công ty, ở yên trong nhà đừng đi đâu”, Lâm Chính do dự một lát rồi nói.
“Tại sao?”.
“Em cũng biết đấy, dạo trước Giang Thành không được yên bình, hình như chuyện của học viện Huyền Y Phái vẫn chưa kết thúc, anh lo em sẽ gặp chuyện”.
“Vậy à… Còn anh thì sao? Anh không về sao?”, Tô Nhu do dự một chút rồi nói.
“Anh… anh vẫn còn chút việc, sẽ về sau”.
“Lúc nào anh về thì gọi cho em… Em nấu cơm cho anh”.
“Ừ…”
“Chú ý an toàn”.