“Tôi không muốn dùng lời nói để khuyên anh nữa, tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ hiểu”.
“Tôi rất mong chờ ngày đó”, đội trưởng đội phán quyết gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: “Vậy là cậu đến đây chỉ để nói chuyện này?”.
“Không, còn một chuyện nữa”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi muốn để anh tiếp tục thực hiện chức trách của mình”, Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến rất rầm rộ.
Một chiếc kiệu màu đỏ rất lớn, cao 3m rộng 4m, chậm rãi đi trên đường quốc lộ.
Chiếc kiệu màu đỏ do tám cô gái vóc dáng cao to khiêng.
Trong kiệu là một cô gái mặc váy màu đỏ tươi.
Cô ta lười biếng nằm trong kiệu, trên bàn trà bên cạnh bày hoa quả và trà.
Hai bên kiệu là từng chiếc xe sang đang lái với tốc độ rùa bò.
Cả con đường đều bị phong tỏa.
Không nhìn thấy chiếc xe nào khác.
Chỉ có người dân ở hai bên đường đứng xem từ xa, đương nhiên là cũng không thể lại gần, một khi lại gần sẽ bị đuổi đi.
“Họ đang làm cái gì vậy?”.
“Quay phim sao?”.
“Hình như là thế…”
“Sao toàn là con gái thế này?”.
“Hơn nữa còn rất xinh đẹp…”
“Đây là phim gì vậy? Lúc nào chiếu tôi nhất định phải đi xem!”.
Người dân vây xem bàn tán xôn xao.
Có người lấy điện thoại ra, định quay lại cảnh này, nhưng bọn họ vừa lấy điện thoại ra đã có người nhanh chóng xông tới bên cạnh, giật lấy rồi đập nát.
“Hả? Điện thoại của tôi!”.
“Các cô làm gì thế hả?”.
Đám người vây xem nổi giận.
“Nghiêm cấm quay phim bàn tán, nghiêm cấm vây xem, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Một cô gái nổi giận nói.
“Chúng tôi xem thì kệ chúng tôi, liên quan gì đến cô?”.
“Phải đấy, cô làm hỏng điện thoại của tôi rồi, mau đền đi!”.
“Đền đi!”.
Mọi người định bao vây cô gái này lại.
Nhưng họ đâu biết cô gái này là ai?