“Thành tiên hay không thì tôi không biết, nhưng người ở Giang Thành kia cũng được người ta gọi là thần tiên sống đấy!”.
“Ha ha, lần này có thể xem ai là thần tiên thật, ai là thần tiên giả rồi! Trận đối đầu này trăm năm cũng khó gặp!”.
“Đúng vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ! Lần này đúng là được mở mang tầm mắt!”.
Hai người vô cùng kích động, trong lòng đầy mong chờ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
“Mời hai ông lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự chịu”.
Hai người kinh ngạc, có người lại gần mà bọn họ không biết gì, đủ để chứng minh người này có thực lực rất mạnh.
Bọn họ ngoảnh phắt lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Cậu là ai?”.
“Người của Hồng Nhan Cốc sao? Nhưng cậu là đàn ông mà, chẳng phải Hồng Nhan Cốc đều là con gái sao? Bọn họ nãy giờ vẫn luôn đuổi người, nhưng không thấy phái đàn ông mà”.
Hai người quan sát người mới đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đối phương lại lắc đầu.
“Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là người của thần y Lâm Giang Thành! Mời hai vị lập tức rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì chính là đối đầu với thần y Lâm!”.
Hai người nghe xong đều nhíu mày.
Đối đầu với thần y Lâm? Bọn họ tự biết mình không có lá gan này, suy nghĩ một lát liền gật đầu.
“Chúng tôi không dám đối đầu với thần y Lâm, nếu đã vậy thì xin phép rời đi trước!”.
Hai người không chút do dự, xoay người bỏ đi.
Người kia nhìn bóng lưng rời đi của hai người, rồi lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm giáo chủ, hai người cuối cùng ở đây đã được khuyên nhủ rời đi, có thể hành động được rồi!”.
“Được!”.
Bên kia bộ đàm là một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo…
Có lẽ nằm mệt rồi nên cốc chủ bèn ngồi dậy, uống trà và ăn hoa quả. Sau khi luyện công thành công thì bà ta càng lúc trông càng có sức sống thế nhưng mức độ tàn nhẫn thì cũng gia tăng khủng khiếp.
Mặc dù các căn cứ của Hồng Nhan Cốc đã bị diệt sạch nhưng số lượng thi thể được cung cấp cho bà ta vẫn chưa bị đứt nguồn. Hấp thụ những thi thể này, công lực của bà ta càng lúc càng đáng sợ hơn. Thậm chí người bình thường đứng gần ba ta thôi cũng cảm nhận được hàn khí bao trùm.
“Còn cách Giang Thành bao xa nữa”, cốc chủ thản nhiên hỏi.
“Bẩm cốc chủ, còn tầm 20 phút nữa”, một người phụ nữ trung niên lên tiếng.
“Phía bên thần y Lâm có động tĩnh gì không?”
“Vẫn chưa có động tĩnh gì. Bọn họ đến cả phòng bị cũng không có”, người phụ nữ trung niên do dự rồi nói.
“Cái gì?”
Cốc chủ chau mày: “Không phòng bị gì luôn sao? Cũng không di chuyển người hả?”
“Đúng vậy”, người phụ nữ trung niên gật đầu.
Cốc chủ nhắm mắt, suy nghĩ. Thực ra việc bà ta di chuyển chậm khi sắp tới Giang Thành là vì muốn chấn nhiếp thần y Lâm, ép anh di chuyển những người quan trọng đi. Kẻ địch ngay trước mặt mà, ai lại chẳng muốn bảo vệ những người quan trọng của mình.