Lâm Chính đanh mặt, đưa tay ra đỡ chưởng. Thế nhưng khi hai bên vừa va chạm thì…
Bùm…Một tiếng nổ vang lên, cả người Lâm Chính bay bật ra sau.
Tại một ngôi nhà dân, vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc đang xem trực tiếp. Trên màn hình là màn quyết chiến của Lâm Chính và cốc chủ. Nhưng dù Lâm Chính tấn công quyết liệt thế nào thì cũng không chạm được vào bà ta.
“Sư tỷ, chị nói xem cốc chủ có giết chết thần y Lâm không?”, một người hỏi.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cốc chủ không thể nào trực tiếp trừ khử được thần y Lâm đâu vì sẽ gây ra sự ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng tôi tin cốc chủ cũng có kế hoạch của mình. Thần y Lâm không sống nổi qua hôm nay đâu”, một cô gái để tóc ngắn trả lời.
Cạch! Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một cô gái rảo bước đi vào, cung kính nói: “Các vị sư tỷ, dược liệu đã được mang về rồi. Mời các vị tới kiểm tra”.
“Ừm!”, mấy cô gái đi ra khỏi phòng tới một chuồng lợn bên cạnh.
Vừa đẩy ra thì họ đã thấy bảy tám người nằm trong đó. Không có gì bất ngờ khi tất cả đều là những cô gái.
Bọn họ đã bị đánh ngất, hai tay bị trói chặt.
Cô gái bước vào đầu tiên lật người mấy cô gái dưới đất và kiểm tra. Cô gái này khỏe vô cùng, lật một cái mà mấy cô gái dưới đất kia xoay mấy vòng, đầu đập vào tường chảy cả máu. Có người bừng tỉnh nhưng ngay lập tức lại bị đánh ngất.
Tầm 10 phút sau…
“Tầm 10 người không đạt, như này cốc chủ sẽ không chịu đâu. Tới khi đó lại đắc tội đấy và bị lôi đi làm dược liệu mất. Lẽ nào các người muốn bị cốc chủ cho vào lò luyện thành đan à?”, cô gái đi đầu nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt lên với mấy người đệ tử còn lại.
Nghe thấy vậy mấy cô kia mặt tái mét: “Không muốn ạ…”
“Sư tỷ, chúng tôi sai rồi”, các cô gái vội nhận lỗi.
“Biết sai mà còn không mau đi tìm dược liệu phù hợp”, cô gái quát lên.
“Vâng”, cả đám lại lập tức lao ra khỏi chuồng lợn. Thế nhưng khi họ vừa quay người định rời đi thì đã có một bóng hình đứng ngay đó. Tất cả trở nên cảnh giác.
“Ai?”, người sư tỷ hét lớn.
“Thần y Lâm cử tôi tới đây quả không sai. Hồng Nhan Cốc các người thật quá độc ác, dám lấy người sống làm dược liệu sao!”
Dứt lời người này bước vào. Toàn bộ đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc rút kiếm ra.
“Anh là ai? To gan, dám chạy tới đây. Chán sống rồi phải không? Xử hắn đi”, người sư tỷ hét lớn.
Đám đông vội lao tới. Thế nhưng người đàn ông không hề hoảng sợ, chỉ lao lên. So với đám đệ tử thì tốc độ của anh ta nhanh hơn nhiều.
Chưa tới mười nhịp thở thì toàn bộ đám đệ tử đã bị anh ta xử lý gọn gàng.
“Cao thủ sao?”, người sư tỷ kia ý thức được điều gì đó bèn quay đầu định bỏ chạy. Cô ta vừa nhảy ra sân, lao lên tường thì đã ngay lập tức bị một viên đạn ghim vào ngực. Người sư tỷ ngã ra đất, đều ngoẹo qua một bên, chết ngay tại chỗ.
Ngay sau đó có một lượng lớn các chiến sĩ với súng trong tay lao vào trong. Các đệ tử khác ở bên trong nhà lập tức ra tay phản công. Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của hàng trăm người kia. Cộng thêm với súng trong tay nên bọn họ nhanh chóng bị tiêu diệt sạch. Tất cả đều bị giết, những người không muốn bị chết thì lập tức đầu hàng.
“Các người rốt cuộc là ai vậy?”, một người còn sống lên tiếng.
“Tôi tên là Băng Thượng Quân”, người đàn ông mỉm cười.