Lâm Chính nói xong liền nhắm mắt lại.
Mặc người giết thịt.
Bàn tay đang giơ cao của cốc chủ Hồng Nhan Cốc trở nên run rẩy, vẻ mặt bà ta đầy dữ tợn và oán hận, sức phá hoại tàn bạo xoay tròn trong lòng bàn tay.
Chỉ cần bà ta dùng sức vỗ một chưởng này, thì Lâm Chính sẽ tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.
Nhưng… bàn tay đang giơ cao của bà ta chần chừ mãi không thể hạ xuống được.
Bởi vì bà ta cũng giống Lâm Chính, đều không phải là người dễ bị sự oán hận che mờ mắt.
Lúc này mà giết Lâm Chính thì chẳng khác nào đồng quy vu tận.
Do Lâm Chính có Trịnh Nam Thiên chống lưng, cùng với những cống hiến của anh cho quân đội, bên trên tuyệt đối sẽ không tha cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Huống hồ, giết một người có cống hiến ngay trước mặt mọi người như vậy… thì tính chất sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ?
Cho dù cốc chủ Hồng Nhan Cốc cảm thấy mình có thể trốn đến tận chân trời góc bể, nhưng điều đó cũng có nghĩa bà ta phải từ bỏ mọi thứ đang sở hữu, mai danh ẩn tích.
Điều này có đáng không?
Rõ ràng là không đáng!
Trong mắt cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tính mạng của Lâm Chính không đáng một xu, mặc dù bà ta đang rất nóng lòng muốn giết anh.
“Sao cốc chủ đại nhân còn chưa ra tay?”, thấy sắc mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc lúc xanh lúc trắng, Lâm Chính lập tức hỏi.
Bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Oắt con, tôi tạm tha chết cho cậu! Nhưng cậu yên tâm, hôm nay cậu thoát nạn thì tức là sau này sẽ còn chết thảm hơn. Những người bên cạnh cậu cũng sẽ có kết cục thê thảm hơn. Tôi sẽ biến bọn họ thành lò thuốc, khiến bọn họ thoi thóp không thể chết, nếm đủ đau đớn. Tôi phải khiến các cậu sống không bằng chết”.
Đây là lời thề của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Dường như những lời nói của bà ta lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ của nhà xác.
“Tôi sẽ chống mắt lên để xem”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc phất tay áo, xoay người rời đi.
Bây giờ bà ta không còn cơ hội nữa, đành phải tính kế lâu dài.
Còn đám phóng viên thì hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.
Có người đuổi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc để hỏi, nhưng bà ta lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng băng giá, ai hỏi gì cũng phớt lờ.
Còn Lâm Chính đã nghĩ xong câu trả lời ứng phó, cười đáp: “Các anh đừng thấy kỳ lạ, vừa nãy là tôi và cô Tiêu đang đóng phim thôi. Phân cảnh vừa rồi là một cảnh phim trong “Chiến Hổ 2″, cô Tiêu vừa lành vết thương nên muốn diễn thử một đoạn với tôi. Cô ấy lo sau khi bị thương không thể diễn xuất bình thường sẽ khiến người hâm mộ thất vọng, nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đóng phim”.
“Hóa ra là vậy”.
“Cô Tiêu đúng là yêu nghề!”.
“Thật đáng ngưỡng mộ!”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
Các phóng viên đều dựng ngón cái lên khen, cư dân mạng đang xem livestream cũng vô cùng cảm động.
Diễn viên xinh đẹp lại yêu nghề như vậy, đương nhiên là rất hút fan.