Lại có ruồi nhặng đến làm phiền Tô Nhu sao?
Lâm Chính nhíu mày, nhưng cũng rất tò mò.
Anh thừa nhận ở Giang Thành, danh tiếng của hai chữ “Lâm Chính” rất tệ, nhưng ai cũng biết Tô Nhu được “thần y Lâm” nhìn trúng.
Tuy có người rất thích cái đẹp, nhưng chắc là không ai có gan cướp phụ nữ với “thần y Lâm” mới phải.
Sao tên khốn này lại to gan chạy đến đây hái hoa như vậy chứ?
“Anh Chu, mong anh hãy tự trọng, chồng tôi đang ở ngay đây”, sắc mặt Tô Nhu sa sầm, lạnh lùng nói.
“Chồng cô?”, người đàn ông nho nhã ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, sau đó bật cười: “Tôi nhớ ra rồi, chính là Lâm Chính, thằng ở rể nổi tiếng Giang Thành đúng không? Không sao, nếu chồng cô cũng ở đây thì chúng ta cùng đi ăn”.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Anh Chu, tôi không rảnh đùa giỡn với anh! Làm phiền anh tránh ra, đừng quấy rối tôi nữa!”, Tô Nhu sẵng giọng quát.
“Quấy rối? Cô Tô, tôi vẫn luôn nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng cô lại không cho tôi cơ hội! Tôi quấy rối gì nào?”, người đàn ông họ Chu nheo mắt cười nói. . Chí𝒏h chủ, 𝒓ủ bạ𝒏 đọc chu𝒏g ﹟ t𝒓ù𝑚t𝒓u𝔂 ệ𝒏﹒𝖵𝒏 ﹟
“Anh đến tìm tôi, không nói chuyện công việc, cũng không nói chuyện công, anh muốn nói gì với tôi?”, Tô Nhu hừ mũi.
“Cô yên tâm, không phải nói chuyện tình cảm, tôi đến nói với cô chuyện về thần y Lâm”, anh ta mỉm cười nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, cả người run rẩy.
Lâm Chính ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn người đàn ông.
“Nói chuyện ở đây không tiện, đi thôi cô Tô, tôi đã đặt bàn rồi, cả hai vợ chồng cô cùng đi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
Người đàn ông cười nói rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Tô Nhu lúc đỏ lúc trắng, chần chừ một lúc mới định đi theo.
“Tiểu Nhu, em đừng đi, để anh đi xem thế nào”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Chuyện liên quan đến thần y Lâm, em vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn”.
Tô Nhu nhỏ giọng đáp rồi nhanh chân đi theo.
Lâm Chính bất lực.
Người đàn ông đã đặt bàn ở nhà hàng đối diện công ty, ba người băng qua đường rồi vào trong dùng bữa.
Hình như anh ta rất thích đồ ăn của nhà hàng này, tuy bàn ăn không lớn, nhưng gọi đầy cả một bàn, rồi nhanh chóng cầm đũa gắp.
Anh ta ăn rất nhanh, nhưng động tác lại nho nhã, không thô lỗ chút nào, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, khiến mấy cô gái độc thân trong nhà hàng bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Nhưng Lâm Chính và Tô Nhu không hề động đũa.
“Sao hai người không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”, người đàn ông mỉm cười hỏi.
“Anh Chu, anh năm lần bảy lượt đến công ty tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Vừa nãy chẳng phải anh nói có chuyện liên quan đến thần y Lâm muốn nói với tôi sao? Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?”, Tô Nhu trầm giọng hỏi.
“Ồ… Xin lỗi, tôi thích đồ ăn ở nhà hàng này quá”.