“Thần y Lâm đến sao?”.
Người đàn ông lực lưỡng vô thức nói.
“Đồ ngốc, nhìn cho kĩ đi, đó là thằng vô dụng Lâm Chính kia”.
Chu Quang khinh bỉ hừ một tiếng: “Lâm Chính, Chủ tịch Lâm đâu?”.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới trước bàn, tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi mới lên tiếng.
“Vậy là lần này Trúc Lâm phái người đến định cướp nhân lúc Dương Hoa gặp nạn hả?”.
“Hử?”.
Chu Quang nhíu mày: “Lâm Chính, tôi đang hỏi anh đấy! Chủ tịch Lâm đâu?”.
“Tôi cũng đang hỏi anh đấy!”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Chu Quang.
Có lẽ người này cũng không ngờ một kẻ vô dụng có tiếng ở Giang Thành lại dám ăn nói với mình như vậy…
Anh ta nhìn Lâm Chính một lượt rồi nói: “Lâm Chính! Anh uống nhầm thuốc đấy à mà dám ăn nói với tôi như vậy? Anh cho rằng tôi không trị nổi anh sao?”
“Vậy anh định làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cách thì nhiều lắm”, Chu Quang nhìn người đàn ông lực lưỡng.
Người đàn ông lực lưỡng hiểu ý, lập tức đưa tay ra định ghì vai Lâm Chính xuống. Thế nhưng dù anh ta có làm thế nào thì Lâm Chính cũng không hề nhúc nhích.
“Sao thế? Sao còn chưa ra tay?”, Chu Quang chau mày.
“Có gì đó không ổn!”, người đàn ông lực lưỡng đáp lại.
Chu Quang giật mình, phát hiện ra cánh tay của người kia đã nổi cả gân xanh mà vẫn không thể làm gì được Lâm Chính. Lúc này anh ta ý thức ra được điều gì đó. Bỗng một âm thanh quỷ dị vang lên. Lâm Chính đang ngồi đột nhiên chộp lấy cánh tay của người đàn ông, vẩy mạnh văng vào tường.
Rầm! Bức tường nứt toác. Cơ thể người đàn ông run bần bật, bị Lâm Chính đẩy cả vào tường chỉ bằng một tay.
“Cái gì?”, Chu Quang trố tròn mắt.
Lâm Chính đột ngột buông tay ra. Người đàn ông vạm vỡ ngã ra đất.
Rầm! Mặt đất rung chuyển. Lâm Chính đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Quang “Không phải anh muốn tìm thần y Lâm sao? Anh ấy đang ở đây đấy”.
“Cái gì? Anh chính là thần y Lâm sao?”, Chu Quang hóa đá. Dù thế nào thì anh ta cũng không thể liên hệ nổi kẻ vô dụng này với một ngôi sao sáng như thần y Lâm được.
“Không…thể nào…” . Truyện Trọng Sinh
Chu Quang giật mình. Anh ta nghĩ ra điều gì đó rồi vội vàng cúi người: “Thần y Lâm, tôi là Chu Quang, là người của Trúc Lâm. Hôm nay trúc chủ cử tôi tới đây là muốn bàn chuyện hợp tác với anh. Tất cả những gì trước đó chỉ là hiểu lầm thôi. Mong thần y Lâm không trách phạt. Tôi thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn”.
Chu Quang căng thẳng. Mặc dù bị dọa hết hồn nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì. Bởi vì người đứng trước mặt này đang rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm. Thứ mà anh đang phải đối đầu là cốc chủ cơ mà. Chắc chắn một mình anh không thể chống lại được.
Anh đang cần cứu viện. Và Chu Quang có thể trở thành người cứu viện cho anh.
Dù trước đó Chu Quang đã có nhiều hành động không phải nhưng anh ta thấy chắc chắn Lâm Chính sẽ nhịn.
Nếu không thì Lâm Chính chỉ có nước chết mà thôi.