Thế nhưng Lâm Chính chỉ lạnh lùng đáp lại: “Ngồi xuống nói chuyện thì không cần đâu. Anh quỳ xuống nói đi”.
“Cái gì?”, Chu Quang giật mình.
“Sao, anh không nghe rõ à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chủ tịch Lâm, như vậy có phải là hơi quá không. Trúc chủ cử tôi tới, tôi đại điện cho Trúc Lâm. Anh bắt tôi quỳ xuống thế này…khác gì anh bắt Trúc Lâm quỳ xuống trước mặt anh?”, ánh mắt Chu Quang tối sầm.
Anh ta biết Lâm Chính đang cố tình làm khó mình. Sao anh ta có thể khuất phục được. Rõ ràng lúc này Lâm Chính đang là một con chó bị thương thì anh ta có gì phải sợ chứ? Thế nên anh ta mới lấy Trúc Lâm ra để chấn nhiếp Lâm Chính.
Nhưng rõ ràng là Chu Quang đã không hiểu được tính cách của Lâm Chính.
.
||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng |||||
“Sao thế? Lẽ nào anh cảm thấy tôi không đủ tư cách bắt Trúc Lâm của các anh quỳ xuống sao?”, Lâm Chính hét lớn.
Chu Quang run bắn người, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Thần y Lâm, anh…”
“Tôi đếm tới ba, anh không quỳ thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chu Quang tái mặt: “Thần y Lâm. Anh đừng có quá đáng quá! Tôi nói cho anh biết! Nếu anh bắt tôi quỳ xuống thì mối quan hệ giữa Dương Hoa và Trúc Lâm sẽ thay đổi đấy. Tôi khuyên anh đừng vì một phút nhất thời mà hủy hoại cả tiền đồ tốt đẹp của mình”.
“Một”, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược: “Hai!”
Chu Quang run rẩy, rõ ràng là anh ta không cam tâm.
“Ba!”, Lâm Chính hét lớn, anh cũng không nhiều lời, cứ thế đạp chân về phía đầu gối của Chu Quang.
Chu Quang hít một hơi thật sâu, định né tránh. Nhưng tốc độ của anh ta rõ ràng không bằng Lâm Chính.
Rắc!
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
“Á!”, Chu Quang gào thét, chân gập xuống.
Lâm Chính túm tóc anh ta, gằn giọng: “Trước đó tôi đã nghe thấy các người nói với nhau rồi! Sao? Anh còn dám ra tay với vợ của tôi à?”
“Thần y Lâm, tôi…tôi lỡ miệng, chứ không hề có ý nào khác…”, Chu Quang không chịu được cơn đau, đành run rẩy nói.
“Vậy sao? Vậy anh có thể nói cho tôi biết người của Trúc Lâm các người tới Giang Thành làm gì không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Chúng tôi…chỉ muốn…giúp anh..”
“Giúp tôi? Anh có biết thứ tốt nhất có thể giúp tôi là gì không?”
“Là…gì?”, Chu Quang dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Xác chết”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chu Quang sững sờ.
Xác chết sao? Ý của thần y Lâm là gì?
Lẽ nào…Chu Quang cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Anh ta run bắn lên. Anh ta đã đoán ra ý của Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh…”