Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Lúc tôi và Chu Quang vào Giang Thành thì đã vô tình đụng phải người của Cô Phong và lấy được từ bọn họ”.

“Danh sách ở đâu?”

“Ở…đây”, người đàn ông lấy từ trong túi ra không chút do dự. Không phải vì anh ta hào phóng mà là vì nếu không giao ra nhanh thì Lâm Chính sẽ giết anh ta ngay tức khắc.

Lâm Chính nhận lấy danh sách và tức giận. Trên danh sách có vài cái tên quen thuộc…

“Sao? Đến bọn họ cũng muốn ra tay với tôi sao? Được! Được lắm! Xem ra bình thường tôi đã quá nhân từ với họ rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Chủ tịch Lâm bớt giận”, người đàn ông vội vàng nói.

Lâm Chính cất danh sách đi, nhìn anh ta chăm chăm: “Anh thật sự muốn sống?”

“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò xin cứ nói”, người đàn ông đáp lại.

“Được, vậy anh giúp tôi làm một việc”, Lâm Chính lên tiếng.

“Việc gì vậy?”

“Giết cốc chủ”.

“Cái gì?”, người đàn ông bàng hoàng.

“Vậy khác gì là chui đầu vào chỗ chết! Chủ tịch Lâm, anh muốn tôi chết không có đất chôn sao?”, người đàn ông vạm vỡ gầm lên.

Anh ta đương nhiên biết thủ đoạn của cốc chủ. Bắt anh ta đi giết cốc chủ thì thà anh ta chết ở đây còn hơn. Bởi vì một khi chọc giận người phụ nữ khủng khiếp đó thì kết cục có sống không bằng chết.

“Vì vậy anh không chịu chứ gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh muốn giết tôi thì giết đi, hà tất phải vòng vo. Lẽ nào tôi đi thì tôi được sống chắc?”, người đàn ông vạm vỡ nghiến răng.

“Anh đi thì đương nhiên được sống rồi”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, người đàn ông sững sờ.

“Mặc dù đầu anh to nhưng tôi thấy anh thông minh hơn người đàn ông tên Chu Quang kia nhiều. Quyền quyết định nằm ở anh, anh có thể tin tôi. Nghe này, cơ hội chỉ có một lần thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó châm một điếu thuốc và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông quỳ xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Chính, sau đó nín thở và nói giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm…tôi nghe theo anh”, anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Vậy thì sao không tin Lâm Chính lấy một lần?

“Rất tốt”, Lâm Chính lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng người đàn ông. Người đàn ông không dám phản kháng. Dù biết viên thuốc có độc thì anh ta vẫn nuốt xuống.

Lâm Chính ghé sát tai anh ta nói gì đó. Người đàn ông trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ hông dám tin: “Chủ tịch Lâm, điều này…thật sự có thể được sao?”

“Anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”, Lâm Chính thản nhiên nói. Người đàn ông toát mồ hôi hột nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Tới khách sạn gần đó thuê một phòng, nghỉ ngơi đi. Sau đó 12 giờ tối nay sẽ hành động”.

Lâm Chính vừa nói vừa bước ra khỏi phòng. Người đàn ông sững sờ ngồi lại một hồi lâu.

Lâm Chính đi rời đi luôn thì bỗng bị một người nhân viên ngăn lại: “Chào anh, phiền anh đi cùng tôi. Ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh”, người nhân viên mỉm cười.

“Có việc gì không?”, Lâm Chính tò mò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui