“Chẳng lẽ thần y Lâm đã bị giết? Người của Hồng Nhan Cốc đã đi rồi?”, có người nói.
Nguyên Kim Thạch sửng sốt.
Nếu vậy thì bọn họ xôi hỏng bỏng không rồi.
Cô Phong huy động nhiều người như vậy mà cuối cùng lại công cốc, nói ra chẳng phải mất mặt sao?
Lần này trở về Cô Phong, bọn họ cũng khó mà ăn nói với phong chủ…
Làm sao bây giờ?
Ai nấy lòng nóng như lửa đốt.
“Cứ bình tĩnh, liên lạc với tai mắt trước, hỏi bọn họ tình hình ở đây, cả tung tích của thần y Lâm và cốc chủ Hồng Nhan Cốc”, ông Hầu trầm giọng nói.
“Vâng”.
Nguyên Kim Thạch gật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng gọi liên tiếp mấy số không được, Nguyên Kim Thạch biến sắc.
“Có chuyện gì vậy?”, ông Hầu nhíu mày.
“Không… không gọi được…”, Nguyên Kim Thạch khàn giọng nói.
“Cái gì?”.
Mọi người trợn tròn mắt, trong lòng kinh hãi.
Vù!
Một luồng khí tức đáng sợ bỗng tràn tới, bao trùm cả sơn trang Tuệ Nguyên.
Cùng lúc đó, một âm thanh sang sảng chứa đầy sát khí vang lên xung quanh.
“Người của Cô Phong đâu? Mau lăn ra đây nộp mạng đi!”.
Câu nói này khiến tất cả người của Cô Phong đang có mặt đều kinh ngạc.
Là kẻ nào dám đối đầu với Cô Phong?
Hơn nữa tại sao lại chỉ đích danh Cô Phong?
Đến đây thì chẳng phải nên tìm thần y Lâm sao?
“Khí kình thâm hậu quá! Người đến là ai vậy?”, Nguyên Kim Thạch trầm giọng nói, cảm thấy không ổn.
“Ra ngoài xem là biết”.
Ông Hầu khàn giọng đáp, rồi dẫn các lãnh đạo cấp cao của Cô Phong ra ngoài sơn trang.
Nhưng vừa ra ngoài đã phát hiện dưới đất có thêm rất nhiều thi thể.
Những thi thể đó đều là người của Cô Phong.
Còn bên ngoài sơn trang đã xuất hiện thêm một đám người vô cùng quỷ dị.
Đó là một đám phụ nữ mặc đồ màu đỏ tươi.
Những cô gái này trang điểm vô cùng yêu mị, ai nấy hai mắt đỏ ngầu, móng tay thon dài như mũi đao, hơn nữa trên mỗi móng tay đều dính đầy máu. Bọn họ nhìn chằm chằm người của Cô Phong, ánh mắt chứa đầy khát vọng và tham lam, giống như con sói đang vô cùng đói khát nhìn con dê béo.
Chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều lạnh gáy.
“Hồng Nhan Cốc?”.
Ông Hầu lập tức nhìn thấy bóng dáng đang đứng trên nóc chiếc xe BMW màu trắng kia, lạnh lùng nói: “Bà là ai?”.
Bà lão kia lập tức lột bỏ lớp dịch dung.