“Thú vị đấy… Nhưng chỉ dựa vào sợi dây thừng vớ vẩn này mà có thể hàng phục tôi sao? Hừ, Cô Phong các ông coi thường tôi quá đấy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng cười, sau đó bỗng dùng sức, định dựa vào sức mạnh để thoát khỏi Khốn Kim Thừng này.
Nhưng bà ta dùng sức mấy lần đều không thể giật đứt Khốn Kim Thừng.
“Ha ha ha…”
Người của Cô Phong ở xung quanh đều cười lớn.
“Đừng phí công vô ích nữa! Khốn Kim Thừng không phải dựa vào sức người là có thể phá được! Bà tự nhận mình là thần tiên, lẽ nào tưởng mình là thần tiên thật sao?”, ông Hầu cười khẩy, sau đó vung tay: “Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết bà ta để trừ hậu họa!”.
“Tuân lệnh!”.
Bọn họ mỉm cười đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ai nấy giơ đao kiếm lên, dùng hết sức bình sinh chém vào người bà ta.
Nhưng…
Keng! Keng! Keng!
Tiếng sắt thép va chạm lại vang lên.
Đao kiếm vẫn không thể chém rách da thịt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Đao kiếm bình thường… không thể chém rách da thịt của người này! Thân xác của bà ta… quá mạnh mẽ!”, sắc mặt Nguyên Kim Thạch âm trầm.
“Vậy thì thử cái này đi!”.
Tông chủ Bằng Tông quát: “Tất cả tránh ra!”.
Mọi người lập tức tản ra.
Một cao thủ của Bằng Tông lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông bằng sắc cạnh, sau đó ném xuống dưới chân cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Hử?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cúi xuống nhìn.
Ầm!
Chiếc hộp gỗ lập tức nổ tung.
Tuy uy lực của vụ nổ không được coi là lớn, nhưng sức phá hoại mà nó sinh ra nhanh chóng bao trùm khắp người bà ta, điên cuồng xé rách da thịt bà ta.
Nhưng…
Vụ nổ kết thúc, mọi người nhìn kĩ, phát hiện cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn lành lặn, một cọng tóc cũng không bị làm sao.
“Không thể nào…”, tông chủ Bằng Tông trố mắt ra nhìn.
Tất cả mọi người đều có chút tuyệt vọng.
“Đây là bom đặc chế của Bằng Tông chúng tôi, tại sao… vẫn không thể khiến bà ta bị thương chứ?”.
“Rốt cuộc… người này được làm từ gì vậy?”.
Bọn họ có chút không biết làm thế nào.
Đao kiếm chém không rách, bom nổ cũng không có tác dụng, thì có thể dựa vào thứ gì để giết bà ta đây?