Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Ông Hầu, ông lại giết người tốt rồi. Trần Gia Minh không phải là thần y Lâm mà là người của Cô Phong đấy”.
Đám đông quay qua nhìn: “Là giọng nói của thần y Lâm”.
“Cậu ở đâu, cút ra đây”.
“Mau, tìm cậu ta cho tôi”, cốc chủ hét lớn, mặt tức giận hằm hằm. Thế nhưng nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu.
“Không phải tìm nữa, tôi ở đây”, giọng nói lại vang lên.
Ngay sau đó, một người đã giả chết từ lâu đột nhiên đứng dậy.
Người này…chính là Lâm Chính.
Đám đông bàng hoàng nhìn Lâm Chính từ từ đứng dậy.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng thần y Lâm có mặt tại hiện trường! Hơn nữa còn ngay bên cạnh bọn họ!Anh sớm giả trang thành một xác chết và quan sát từng người có mặt ở đây. Quan sát việc cốc chủ và ông Hầu chém giết lẫn nhau.
Chẳng ai lại có thể liên tưởng một cái xác chết với thần y Lâm cả. Trong mắt cốc chủ, tất cả những cái xác nằm đây đều có thể do người của Cô Phong giết. Trong mắt ông Hầu, những cái xác nằm đây có thể là do người của Hồng Nhan Cốc giết.
Bất luận là ai thì cũng không để ý tới người đã chết. Và thế là màn giả trang đã đánh lừa được tất cả mọi người.
“Trần Gia Minh đúng là người của Cô Phong. Còn Huyết Độc Đại Pháp mà anh ta nói là giả. Huyết Độc Đại Pháp đó không phải là truyền thừa của nhà anh ta mà là tôi nói cho anh ta biết. Thế rồi anh ta đi nói với ông. Bởi vì tôi biết các người không thể nào phá hủy được cơ thể của cốc chủ, nên tôi giúp các người”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Ông Hầu tái mặt. Cốc chủ cũng để lộ vẻ tức giận. Bọn họ đã bị Lâm Chính lừa hết.
Dứt lời, có tiếng bước chân rầm rầm chạy vào trong sơn trang. Vô số bóng hình xuất hiện.
Nguyên Tinh! Tào Tùng Dương! Các cao thủ của Kỳ Lân Môn. Cao thủ của đảo Vong Ưu. Tất cả đều được Lâm Chính gọi tới, bao vây toàn bộ sơn trang.
“Đồ chán sống”, đội quân của cốc chủ không thể nào chịu được việc đám con sâu cái kiến này uy hiếp họ. Họ gầm lên, trong đó có hai người lao về phía Lâm Chính.
“Quay lại”, cốc chủ hét lớn.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người này vừa tiếp cận Lâm Chính, anh còn chưa kịp ra tay thì Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã lao tới, mỗi người một chưởng tấn công vào trán của đối phương khiến đối phương không kịp phản ứng.
Bốp!
Bốp!
Đầu của họ gãy rời, chết ngay tại chỗ. Cốc chủ và người của Cô Phong cảm thấy da đầu tê dại. Đó là người thuộc đội quân tinh nhuệ nhất của Hồng Nhan Cốc đấy. Vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh.
“Hai người họ được thần y Lâm dùng châm bạc gia trì nên các người không được khinh suất”, cốc chủ lạnh giọng.
Đám đông gật đầu.
“Cốc chủ, chúng ta tạm thời hợp tác đi. Có lẽ không dễ gì đối phó với thần y Lâm đâu. Chúng ta hợp tác cùng rời khỏi đây thôi”, ông Hầu lên tiếng.
Thế nhưng ông ta vừa nói xong thi…