Bà ta nhìn chăm chăm phía trước, chạy vượt qua vài thôn nhỏ tới trước một ngón núi ngoài Giang Thành.
Bà ta nhớ ở đây có người của mình. Giờ bà ta phải tìm được bọn họ, sắp xếp cho bà ta về Hồng Nhan Cốc để nghỉ ngơi vài ngày. Sau vài ngày, thương thế đã ổn định thì bà ta sẽ lại trả thù Lâm Chính.
Ngọn núi yên lặng tới mức ghê người. Hơn nữa còn đang là buổi tối. Ngoài tiếng côn trùng ra thì chẳng có âm thanh nào khác. Dưới ánh trăng mờ mờ, cảnh tượng trước mặt trông vô cùng quỷ dị.
Cốc chủ nhìn bốn phía và chau chặt mày. Bỗng nhiên bà ta ý thức được điều gì đó bèn quay người lại định bỏ đi. Thế nhưng đã quá muộn. Vô số bóng hình từ bốn phương tám hướng lao tới. Cốc chủ trố tròn mắt: “Thần y Lâm…đã sắp xếp người ở đây sao? Xem ra cậu ta biết mình sẽ chạy tới đây”, cốc chủ oán hận lầm bầm.
Lẽ nào nhất cử nhất động của bà ta đều bị Lâm Chính bắt được?
“Cốc chủ!”, một giọng nói vang lên. Ngay sau đó đệ tử của Hồng Nhan Cốc lao ra. Thấy vậy hai mắt bà ta sáng rực.
“Bảo vệ cốc chủ”, đám đệ tử lập tức vây lấy cốc chủ, rút kiếm ra chĩa về bốn phía.
“Đã khiến cốc chủ phải giật mình rồi”, một cô gái quỳ xuống, chắp tay.
“Đừng nói nhiều. Tôi bị thần y Lâm ám sát phá vỡ thần công, bị thương nặng, mọi người mau hộ tống tôi rời đi”, cốc chủ trầm giọng.
Người này gật đầu: “Cốc chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cốc chủ về Hồng Nhan Cốc”.
Cốc chủ quay người định rời đi nhưng lúc này người phụ nữ quỳ dưới đất đột nhiên xắn tay áo lên, đâm con dao trong tay về phía lưng của cốc chủ.
Phụp! Âm thanh quỷ dị vang lên.
“Á!”, cốc chủ kêu la thảm thiết, cơ thể loạng choạng,s uýt ngã xuống. Lúc bà ta quay lại nhìn thì phát hiện toàn bộ đệ tử Hồng Nhan Cốc đang chĩa kiếm về phía bà ta…
“Các người….dám phản bội tôi?”, cốc chủ trừng mắt, nhìn đám đệ tử xung quanh bằng vẻ không dám tin. Bà ta có thể nhìn rõ những người này đều là đệ tử của Hồng Nhan Cốc.
Mặc dù bà ta không nhớ tên nhưng tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc.Không thể nào là do hóa trang được. Vậy mà…bọn họ lại chĩa kiếm về phía bà ta.
Cốc chủ tức giận, siết chặt nắm đấm và gàm lên: “Triệu Hàm, tôi đối xử với các người không tệ mà các người lại dám phản bội tôi?”
“Không tệ sao? Cốc chủ, bà muốn giết cả chúng tôi rồi mà còn nói là đối xử không tệ à?”, cô gái tên Triệu Hàm nói bằng vẻ vô cảm.
“Giết sao?”
“Bà thật sự cho rằng chúng tôi không biết gì sao? Mấy người Triệu Nguyệt, Hồng Tụ đã nói với chúng tôi rồi. Rất nhiều các sư muội không hề chết trong quá trình làm nhiệm vụ ở bên ngoài cốc mà bị bà bắt đi luyện làm dược liệu. Rõ ràng là bà đã giết bọn họ”, Triệu Hàm tức giận gào lên.
“Vì vậy, cô phản bội tôi, muốn giết tôi?”, cốc chủ nghiến răng.
“Đương nhiên rồi, theo một ác ma giết người không chớp mắt như bà thì chúng tôi thà theo thần y Lâm còn hơn. Ít ra anh ta còn nhân từ, có y thuật cao siêu. Anh ta mới là người giúp chúng tôi trường thọ. Tu luyện với bà, e rằng còn chưa đạt được thành tựu gì thì đã có ngày mất mạng luôn rồi”, Triệu Hàm hừ giọng.
“Đồ tiện nhân. Tôi đoán có lẽ cô đã bị vẻ bề ngoài của thần y Lâm mê hoặc rồi”, cốc chủ tức giận, đôi mắt hừng hực sát ý: “Thế nhưng các người cũng đừng quên các người là ai? Dựa vào các người mà đòi giết tôi sao? Đúng là nực cười. Tôi muốn giết các người thì dễ như bỡn thôi”.
Nói xong, cốc chủ ra tay. Các cô gái đanh mặt, lùi lại đầy cảnh giác.