“Vị trí cụ thể thì không rõ, nghe nói là điều động cả máy bay riêng đưa cốc chủ tới đó! Giờ bay rồi…”
“Vội vàng tới vậy cơ à?”, Lâm Chính chau mày, gật đầu: “Tôi biết rồi. Nhược Nam, cô có thể đưa người rút khỏi Hồng Nhan Cốc được rồi đấy!”
“Rút sao? Tại sao?”
“Hồng Nhan Cốc…chắc là không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu”.
Nếu là chuyên cơ đưa đến thì chắc chắn việc tìm kiếm tung tích của bọn họ sẽ không quá khó khăn.
Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức sắp xếp thủ hạ tìm kiếm tung tích của những người bất ngờ được điều từ Hồng Nhan Cốc đến.
Nếu bọn họ là 3000 cao thủ thì chắc chắn là nhằm vào anh.
Nhưng trong 3000 người này có một nửa là mới vào cốc, một nửa là bị bắt về, chắc chắn võ lực yếu kém. Dùng bọn họ để giết Lâm Chính thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng nếu không dùng để đối phó với Lâm Chính thì sẽ làm gì đây?
Lâm Chính ngẫm nghĩ.
Một suy nghĩ đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu anh.
Hiến tế!
Chỉ có điều này mới có thể giải thích được!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc muốn hiến tế những người này, lợi dụng cấm thuật tà pháp để nâng cao thực lực.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Chính liền trào dâng sự phẫn nộ và căm hận.
Tuy anh không phải là thánh nhân quân tử gì, nhưng cũng là một người sống sờ sờ.
3000 sinh mạng trẻ trung sắp biến mất vì tham vọng ích kỉ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, đây là điều mà người bình thường không thể chấp nhận được.
“Người đâu!”.
Trong phòng làm việc của Dương Hoa, Lâm Chính quát lớn.
Mã Hải lập tức tập tễnh chạy vào, ngoài ra còn có cả Từ Thiên.
“Lập tức thông báo cho bên dưới, huy động tất cả mọi người, tìm kiếm tung tích của cốc chủ Hồng Nhan Cốc ở xung quanh Giang Thành”, Lâm Chính đanh giọng nói.
“Tìm kiếm ở xung quanh Giang Thành?”, Từ Thiên sửng sốt: “Chủ tịch Lâm, nếu bà ta đã bỏ trốn thì chẳng phải nên trở về Hồng Nhan Cốc sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”.
“Chắc là cốc chủ Hồng Nhan Cốc không cam lòng, nên vẫn chưa rời đi mà còn có ý định giết tôi. Bà ta đã bảo phía Hồng Nhan Cốc điều 3000 người đến Giang Thành. Tôi muốn các ông lập tức tìm ra 3000 người này cho tôi”, Lâm Chính gầm lên.
“3000 người?”.
Hai người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính lập tức giải thích nguyên nhân.
Mã Hải và Từ Thiên nghe xong lời Lâm Chính nói đều vô cùng kinh hãi.
“Tế người sống? 3000 người? Súc sinh! Đúng là súc sinh!”, Mã Hải tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi cũng không cho phép xung quanh Giang Thành xảy ra chuyện như vậy. Các ông hãy sắp xếp người đi tìm ngay, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đại thống lĩnh Trịnh”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Hai người lập tức hành động.
Lâm Chính cầm điện thoại lên, gọi cho Trịnh Nam Thiên.