Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền giơ tay lên, chộp về phía những cô gái đang bị cùm chân xích tay ở đằng kia.

Vù!

Tất cả mọi người đều bị một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm, sau đó cốc chủ Hồng Nhan Cốc hất cánh tay, vèo một tiếng, hất bay bọn họ về phía cái vạc ở bên này.

Sắc mặt Lâm Chính căng cứng, vội vàng xông tới, đạp bay cái vạc đi.

Ầm!

Cái vạc đổ lăn lóc, nước sôi sùng sục ở bên trong vương vãi đầy đất.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Phần lưng Lâm Chính bị trúng một đòn nặng nề, cả người loạng choạng về phía trước.

Nhưng anh không dừng lại, mà quay phắt đầu lại, vung châm bạc ra.


Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề tránh né.

Châm bạc đâm vào người bà ta, khiến cơ thể bà ta hơi khựng lại một chút.

Lâm Chính rút ngay kiếm của người bên cạnh ra, chém mạnh về phía cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi kiếm lại gần.

“Kết thúc rồi! A!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng gầm lên một tiếng, một luồng sóng khí màu đỏ như máu bùng phát từ trong cơ thể bà ta ra.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

Thanh kiếm sắc trong tay Lâm Chính lập tức keng một tiếng, nứt thành mười mấy mảnh, còn anh bị bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

Khi Lâm Chính bò dậy mới phát hiện cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giải phóng bom máu.


Lúc này, toàn thân bà ta đầm đìa máu tươi, trên người có nhiều chỗ da thịt rách toạc, vết thương chi chít, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại.

“Những thủ đoạn tấn công mang tính tự tàn phá bản thân này bà ít dùng thì hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần tôi ra tay, bà cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Ha ha, thần y Lâm, cậu không hiểu tôi, cũng không biết cậu sắp phải đối mặt với điều gì đâu! Cậu tưởng cậu ngăn cản được tôi thả bọn họ vào vạc để luyện chế, thì tôi không có được sức mạnh mà mình muốn sao? Cậu nhầm rồi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười nói, khuôn mặt dính đầy máu tươi của bà ta đầy ngông cuồng và đắc ý.

Dường như bà ta đã giành được thắng lợi trong trận đấu này.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Anh mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.

“Thần y Lâm, chắc chắn thứ cậu lấy làm kiêu ngạo nhất là châm bạc nhỉ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bỗng cười hỏi.

Châm bạc?

Lâm Chính không khỏi nín thở, hình như anh nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt đầu lại, gào lên với những cô gái kia: “Mau chạy đi!”.

Nhưng… không còn kịp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận