Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên, lại nghe đằng sau quân đội của mình vang lên tiếng huyên náo.

Sau đó một người mặc đồng phục chạy nhanh tới.

“Đại thống lĩnh, có người đến gây rối định vượt qua phòng tuyến! Xin đợi chỉ thị!”, người đó hành lễ chào, nghiêm túc nói.

“Gây rối?”.

Trịnh Nam Thiên nhìn Tần Bách Tùng, mơ hồ đoán được gì đó, nhỏ giọng nói: “Bắt hết cho tôi, tôi qua đó xem sao!”.

“Vâng!”.

“Ông Trịnh, chúng tôi làm việc trước đây”.

Tần Bách Tùng gật đầu, dẫn người rời đi.

Trịnh Nam Thiên lập tức bước về phía lối đi ở vòng ngoài, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài lối đi có đến mấy trăm người.

Mấy trăm người đó khí tức hùng hậu, ăn mặc quái dị, hơn nữa đều là phụ nữ!


Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người của Hồng Nhan Cốc.

Bọn họ có vẻ bất mãn vì đường phía trước bị chặn, định xông vào.

Nhưng bên này toàn là cao thủ đặc chủng do Trịnh Nam Thiên khẩn cấp điều từ các nơi đến đây trấn thủ, bọn họ được trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại hóa, muốn vượt qua không đơn giản.

Vết đạn từ hiện trường và các thành viên hai bên bị thương cho thấy nơi này đã từng xảy ra xung đột.

Lúc Trịnh Nam Thiên tới, hình như hai bên còn định đánh nhau lần hai.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Trịnh Nam Thiên lớn tiếng quát.

Hai bên lập tức dừng lại.

Chiến sĩ bên này cầm súng ống, vẻ mặt nghiêm túc, bao vây những vị khách không mời mà đến.


Trịnh Nam Thiên đi tới phía trước, nhìn những người phụ nữ ăn mặc giống nhau ở trước mắt, khẽ quát: “Trong các người ai là người phụ trách?”.

“Ông già, ông là thủ lĩnh của đám ngu ngốc này phải không? Mau nhường đường cho tôi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Một người phụ nữ tóc dài hơn ba mươi tuổi đi tới, quát lên với vẻ mặt lạnh lùng.

“Các cô là người của Hồng Nhan Cốc phải không? Tôi khuyên các cô từ đâu đến thì về nơi đó đi. Nếu muốn vào trong giúp kẻ xấu làm việc ác, chúng tôi chỉ đành bắt nhốt các cô lại thôi!”, Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.

“Nhốt chúng tôi? Ông già, dựa vào ông sao?”.

“Ông có thực lực gì tôi nhìn qua là biết ngay, ông thấy ông có năng lực đó sao?”.

Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc cười thành tiếng.

Một giây sau, vô số cây súng chĩa vào đám đệ tử đó.

“Các người là cái thá gì? Dám nói chuyện với thống lĩnh Trịnh như vậy?”, một chiến sĩ tức giận mắng chửi.

“Ông ta là ai?”, người phụ nữ đó khẽ cười hỏi.

“Đây là Trịnh Nam Thiên, Đại thống lĩnh phụ trách kiểm soát khu phía Nam! Các người muốn chết ở đây phải không?”, chiến sĩ đó phẫn nộ quát.

“Thống lĩnh?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận