“Sư muội”, một người tuyệt phạt kêu lên. Thế nhưng người đứng đầu biết rằng lúc này không được phép phân tâm, không được dừng lại.
“Tiếp tục tấn công!”, người này gầm lớn và vung thiết lệnh trong tay lên, điên cuồng tấn công Lâm Chính.
Ba người còn lại cũng dồn toàn lực, tấn công Lâm Chính như vũ bão. Mặc dù Lâm Chính không hề hấn gì khi bị họ tấn công nhưng anh cũng phải sử dụng cơ thể thần võ để đỡ lại, như vậy khiến anh bị hao tốn khá nhiều sức lực.
Lâm Chính quyết định từ bỏ việc phòng ngự, nhìn chăm chăm người tuyệt phạt bị đánh bại dưới đất và lao tới. Rõ ràng là anh muốn giải quyết dứt điểm người này.
“Ngăn lại”.
“Thiên La Địa Võng”
Đám đông hét lớn. Bốn người đồng loạt tung thiết lệnh ra. Phía đuôi của thiết lệnh có một cơ quan, từ đó phóng ra dây xích sắt màu đen. Dây xích sắt vung lên cuốn chặt lấy Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức giãy ra nhưng đây không phải là xích sắt thông thường nên anh khó mà có thể thoát được. Cộng thêm việc bốn người dồn toàn lực kiểm soát xích sắt khiến anh càng bị trói chặt hơn.
Lâm Chính đanh mắt, dồn lực bước tới, kéo lê cả bốn người tuyệt phạt đang khống chế anh. Mặc dù cả bốn người phối hợp nhưng vẫn không khỏe bằng Lâm Chính. Cả bốn người đều bị anh lôi đi, hai chân chà xát xuống đất tạo thành những rãnh dài.
Cốc chủ cũng trố tròn mắt. Lâm Chính trước đó vô cùng yếu cơ mà? Vậy mà giờ lại có thể đối đầu được với cả năm người cùng lúc sao?
Rốt cuộc thì cấm thuật nào đã khiến Lâm Chính có thể thi triển được sức mạnh như vậy chứ? Đột nhiên cốc chủ cảm thấy mình thật buồn cười.
Lâm Chính mạnh tới như vậy mà bà ta còn định giết anh sao…Nếu ngay từ đầu anh đã sử dụng cấm thuật giết bà ta thì khác gì bà ta bị giết hàng trăm, hàng nghìn lần rồi?
“Có thể trong mắt những người này, mình sớm đã là một kẻ đã chết? Ha Ha, mình đã quá tự đại. Giờ trở thành trò cười mà cũng không hay”, cốc chủ cười đầy thê lương, nước mắt bà ta rơi xuống.
Bà ta cảm thấy bao năm nỗ lực của mình giờ thành công cốc hết, có lẽ đó chính là báo ứng.
“A!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên gầm lên, hai tay dang rộng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, anh giằng mạnh.
Vụt vụt! Bốn người tuyệt phạt bị hất văng ra đất. Vừa thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn họ, Lâm Chính lập tức lao về một người tuyệt phạt bị thương.
“Khốn nạn! Đừng quá đáng quá!”, người tuyệt phạt nghiến răng, cầm thiết lệnh đã bị nứt và lao về phía Lâm Chính.
Người này dồn toàn lực, vung ra một đao pháp kinh hồn tấn công anh. Thế nhưng dù lực công phá của người này có mạnh thế nào thì cũng chẳng là gì đối với cơ thể võ thần của Lâm Chính.
Lâm Chính đưa tay siết cổ người này. Sắc mặt cô cái tái mét, cô ta vội lùi lại. Tuy nhiên tốc độ của cô ta không thể bằng Lâm Chính nên đã bị anh ghì xuống đất.
Rầm! Mặt đất rung chuyển rồi nứt toác. Đầu của người tuyệt phạt bị đập mạnh, tạo thảnh cái hố sâu dưới mặt đất.
Sức mạnh kinh người khiến cô ta choáng váng. Đợi khi cô ta hoàn hồn thì đã bị Lâm Chính dùng một tay xếch cô ta lên. Cô ta cảm thấy khó thở, cổ họng gần như biến dạng. Cô ta có thể cảm nhận được Lâm Chính sắp siết chết mình tới nơi.
“Sư muội”.
“Cứu người!’
“Mau dùng chiêu đó đi. Nhanh lên”, những người tuyệt phạt còn lại đồng loạt hô lên.
Bọn họ bỗng thi triển công pháp gì đó mà cơ thể bỗng phát sáng. Cô gái trong tay Lâm Chính cũng vậy. Ánh sáng bao trùm khiến cô gái mạnh lên nhiều. Một tay của Lâm Chính khó có thể bóp chết được cô ta.