“Đưa tất cả về, hỏi cho kỹ. Thông báo cho người nhà của họ, để người nhà họ tới đón. Đúng là khốn nạn, luyện công nhiều quá nên não có vấn đề rồi chắc”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
Những cô gái này khiến ông ta cảm thấy giận lắm. Họ dám lao qua hàng rào phong tỏa à? Bọn họ muốn làm loạn sao?
“Vâng đại thống lĩnh”, tất cả người bên quân đội còng tay đám đệ tử lại và áp giải lên xe. Đợi sau khi đã xử lý xong đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc thì Trịnh Nam Thiên mới có thời gian đi vào trong xem tình hình.
Nhìn thấy cột khí phóng thẳng lên trời, Trịnh Nam Thiên tái mặt. Lúc này, mặt đất rung chuyển như bị động đất.
“Chuyện gì vậy”, Trịnh Nam Thiên kêu lên.
“Đại thống lĩnh, có khả năng là động đất”, người bên cạnh dìu ông ta và nói.
“Động đất sao? Có lẽ không hề đơn giản như vậy”.
Trịnh Nam Thiên nhìn vào trong, một lúc sau ông ta hét lên: “Nhanh, lấy máy bay camera ra xem tình hình bên trong thế nào”.
“Vâng”, người chiến sĩ vội lấy máy móc ra và điều khiển vào khu vực bên trong. Thế nhưng khi chiếc máy vừa tiếp cận thì lập tức bị phát nổ.
“Tín hiệu bị ngắt rồi, đại thống lĩnh…”, người chiến sĩ kêu lên.
Trịnh Nam Thiên bàng hoàng.
Ông ta biết, người bình thường không thể nào tiếp cận được khu vực trung tâm, nếu không sẽ bị luồng khí tức kia ép nổ.
“Xem ra đành phải…trông cậy vào phúc phần của thần y Lâm mà thôi”, Trịnh Nam Thiên lầm bầm, nhìn vào bên trong bằng vẻ lo lắng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Những âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Những làn sóng sức mạnh lan ra bốn phía. Năm người tuyệt phạt dồn lực rót vào cùng vị trí. Sức mạnh được gia trì mang theo sức công phá còn hơn cả một chiếc máy nghiền thịt. Bên trong âm thanh nổ bùm bùm như bom nổ.
Tuy nhiên người thủ lĩnh vẫn không cho rằng như vậy có thể giết được Lâm Chính. Người này gầm lên, tiếp tục dồn sức rót sức mạnh vào cơ thể anh.
Bốn người khác cũng không dám lơ là. Luồng khí xoay chuyển vần vũ như vòi rồng.
Lúc này đừng nói là người mà ngay cả kim cương có bị vứt vào đây tì cũng sẽ bị ép nát. Dù Lâm Chính sở hữu cơ thể võ thần thì anh vẫn bị tiêu hao không ít năng lực.
Cốc chủ lẳng lặng đứng từ xa quan sát. Lúc này, bà ta coi như được an tâm đôi chút.
“Thần y Lâm, cuối cùng thì cậu cũng chết rồi!…Đi cùng tôi thôi…”, bà ta yếu ớt nói, mí mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại.
Đúng lúc này…
Bụp! Một bàn tay thò ra.
“Cái gì?”, cốc chủ trố tròn mắt, há hốc miệng, đầu óc cảm thấy trống rỗng. Tất cả những người tuyệt phạt khác cũng cảm thấy hoang mang.
Vụt! Bàn tay lần xuống chộp lấy vai của người thủ lĩnh và quăng đi.
Rầm! Bốn người còn lại không kịp phản ứng, bị cả cơ thể kia quăng trúng người.
Năm người ngã lăn ra đất. Dòng khí tức cùng ngưng được rót vào. Cột khí lao thẳng lên trời cũng dần trở nên mờ nhạt.
Bọn họ vội vàng ngẩng lên nhìn thì thấy Lâm Chính đang bước ra từ cột khí. Vẫn là mái tóc trắng như tuyết đó, vẫn là nước da màu đồng cổ đó.