Lâm Chính nhìn, đó là Liễu Như Thi – cháu của Dượng Vương.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, cô gái cảm thấy đau đớn, vội vàng chạy tới dìu.
“Đừng động vào”, Lâm Chính ôm ngực quát. Liễu Như Thi khựng người.
“Hoạt độc trên người tôi có khả năng truyền nhiễm. Đừng tiếp xúc với tôi. Muốn tiếp xúc phải đi găng tay và đeo khẩu trang. Liễu Như Thi, lần này phải phiền tới cô rồi”, Lâm Chính nói.
Hoas ra Liễu Như Thi tới là do anh gọi điện. Mục đích là để nhờ cô gái lo hậu sự cho mình.
“Thần y Lâm, loại độc của anh có thể loại bỏ như thế nào?”, Liễu Như Thi gấp rút hỏi.
“Không phải tôi nói rồi sao? Đưa tôi tới đó, mời người ở đó ra tay thì may ra…còn có cơ hội”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Nhưng thần y Lâm…phía bên đó có đồng ý ra tay không?”, Liễu Như Thi bặm môi, tỏ ra do dự.
“Đưa tôi đi là được. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, không thể chần chừ được”.
Lâm Chính trầm giọng. Liễu Như Thi rơi nước mắt. Cô gái không dám nói nhiều, lập tức đeo găng tay và dịu Lâm Chính rời đi.
Mấy người Từ Thiên đi thu dọn thi thể của cốc chủ. Lâm Chính được sắp xếp lên một chiếc xe cứu thương đỗ ở bên ngoài và được đưa tới sân bay Giang Thành.
“Cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Trịnh Nam Thiên chạy tới hỏi.
“Ông Trịnh, tình hình hiện tại của chủ tịch Lâm rất cấp bách. Không nói trước được điều gì”, Kỷ Văn nói.
“Thằng nhóc này…”, Trịnh Nam Thiên tức giận mắng nhưng lại cảm thấy nghẹn ngào.
“Ông Trịnh, chủ tịch Lâm đã dặn rồi, chuyện ở Giang Thành giao cho ông, hi vọng ông có thể giúp để ý một chút, sau này nhất định chủ tịch sẽ hồi tin với ông”, Kỷ Văn lại nói.
“Hồi tin…hồi tin gì?”
“Tin bình an”.
“Cái gì? Ý của cậu là…”
“Nếu một ngày sau mà chủ tịch Lâm có thể hồi tin được cho ông thì chứng tỏ anh ấy bình an vô sụ, còn nếu không…”, nói tới đây ánh mắt Kỷ Văn tối đi nhiều…
Trịnh Nam Thiên nghe thấy vậy thì tái mét mặt, cơ thể loạng choạng…
Bên ngoài Hồng Nhan Cốc yên tĩnh có mấy chiếc xe khách đang phóng nhanh tới.
Các đệ tử canh gác ở cửa cốc đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía xa.
Ai nấy đều cảm thấy rất nghi hoặc.
“Sư tỷ, mấy chiếc xe đó là sao vậy? Nhìn không giống xe của cốc chúng ta”, một nữ đệ tử trầm giọng nói.
“Mọi người hãy cẩn thận, dạo này tình hình không được yên ổn, cốc chủ đang ở Giang Thành, rất nhiều cao thủ cũng đã ra ngoài. Lúc đi cốc chủ đã dặn dò, bảo chúng ta đề phòng người của các thế tộc khác đến gây sự”, một nữ đệ tử tóc ngắn đáp.
Mọi người lập tức rút binh khí ra, khởi động cơ quan.
“Tất cả dừng lại cho tôi!”.
Khi ô tô đến gần cửa cốc, nữ đệ tử tóc ngắn kia nhảy từ trên bậc thềm xuống, lớn tiếng quát.
Tất cả ô tô đều phanh gấp dừng lại.
Ai nấy thở gấp, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe khách kia.
Một lát sau, cửa xe bật mở, rất nhiều bóng dáng xuống xe.
“Là đàn ông!”.