“Đây đều là người ngoài cốc!”.
Tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều trở nên cảnh giác, ánh mắt lộ sát khí, kéo chuông cảnh báo.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương dẫn đầu bước tới.
“Đứng lại! Các ông là ai?”, cô gái tóc ngắn quát lớn.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chết! Chúng tôi phụng lệnh của thần y Lâm, đến để giải tán Hồng Nhan Cốc, nếu các cô muốn sống thì hãy mau rời khỏi đây”, Nguyên Tinh nói thẳng.
“Ông nói cái gì? Cốc chủ đã chết?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Ông đừng có nói dối! Cốc chủ là thần tiên, sao lại chết được?”.
“Đúng là nói hươu nói vượn!”.
“Lũ kiến hôi, ông dám khinh nhờn cốc chủ của chúng tôi?”.
“Chán sống sao?”.
Tất cả các đệ tử đều không tin, phẫn nộ chửi bới.
Sau khi bị tẩy não, bọn họ đã được rót vào đầu tư tưởng cốc chủ là vô địch.
Trong mắt bọn họ, cho dù thần tiên rơi xuống thì cốc chủ cũng không thể có chuyện gì được.
Nhưng Nguyên Tinh không đến để thuyết phục đám đệ tử này, ông ta trầm giọng quát: “Nếu các cô không tin thì tôi cũng sẽ không giải thích! Lần này tôi đến chỉ vì một việc, đó là san bằng Hồng Nhan Cốc! Nếu các cô ngoan cố chống đối, thì chúng tôi chỉ có thể đại khai sát giới!”.
“To gan! Ông dám làm càn ở Hồng Nhan Cốc?”.
“Nếu đã vậy thì tới đi!”.
“Giết!”.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nổi giận, không quan tâm Nguyên Tinh nói gì nữa, không chờ ông ta ra tay đã xông tới trước.
Các loại đao kiếm chém về phía Nguyên Tinh.
Nguyên Tinh cũng nổi trận lôi đình, lật tay đánh hai chưởng.
Bốp! Bốp!
Hai đệ tử Hồng Nhan Cốc bị đánh trúng ngực, mất mạng tại chỗ.
Nhưng thủ đoạn của Nguyên Tinh không thể khiến những đệ tử này khiếp sợ.
Ngược lại, bọn họ không hề sợ chết, mà còn liều mạng xông về phía trước.
Vì Hồng Nhan Cốc, bọn họ không sợ bất cứ điều gì.
Đây chính là thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!
Bọn họ tẩy não mỗi người vào cốc thành một tử sĩ của Hồng Nhan Cốc, chỉ cần lợi ích của Hồng Nhan Cốc bị tổn thất, bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà xông tới liều mạng.
Giờ phút này, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã hiểu tại sao Lâm Chính không bảo bọn họ đến để khuyên hàng.
Bởi vì đối với loại người này, khuyên hàng cũng vô dụng.
Điều duy nhất có thể làm là dùng thủ đoạn cứng rắn, đánh đổ niềm tin và tín ngưỡng của bọn họ, khiến bọn họ thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, từ đó rời đi.
Bởi vì trong một số tình huống, nỗi sợ hãi trong lòng luôn lớn hơn bất cứ thứ gì.
Hai người dẫn theo các cao thủ của Dương Hoa, xông vào Hồng Nhan Cốc.