Liễu Như Thi biến sắc.
“Liễu sư muội, sư tỷ của cô tính tình nóng nảy, cô đừng để bụng, mau đi đi. Đừng gây thêm rắc rối cho thiên cung nữa, một đệ tử kí danh như cô chạy đến đây cầu thầy chữa bệnh, chẳng phải là tự rước nhục sao?”, người đàn ông cũng cười nói, hoàn toàn không có lòng đồng tình.
Trong lòng Liễu Như Thi vô cùng tức giận.
Nhưng cô ấy không thể hiện ra mặt, mà bước lên một bậc thềm, đứng im một lát, rồi bỗng dưng…
Cô ấy khuỵu gối quỳ xuống.
Hai người đều sửng sốt.
Liễu Như Thi dập mạnh đầu xuống đất.
“Cầu xin sư huynh sư tỷ hãy cho em lên!”.
“Việc này…”, bọn họ đều tỏ vẻ lúng túng.
Liễu Như Thi thấy thế, lại dập đầu cái nữa.
“Sư huynh sư tỷ, em cầu xin anh chị…”
“Liễu sư muội, cô đừng làm vậy, chúng tôi cũng không có ý gì khác”, người đàn ông do dự, đang định nói gì đó.
Nhưng cô gái lại bật cười: “Được đấy Liễu sư muội, cô có bản lĩnh như vậy thì được, bây giờ cô dập đầu 100 cái, thì tôi sẽ cho các cô lên, thế nào?”.
Liễu Như Thi nghe thấy thế, vội nhìn về phía cô gái kia.
“Sư tỷ nói thật chứ?”.
“Đương nhiên”.
Cô gái gật đầu.
Liễu Như Thi không chần chừ chút nào, nặng nề dập đầu xuống đất.
Cốp!
Cốp!
Cốp!
Cốp!
…
Hết cái này đến cái khác…
Bậc thềm kia đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Liễu Như Thi cũng dính đầy máu tươi.
Cô ấy thở hổn hển, cảm thấy trời đất quay cuồng, thần trí không còn tỉnh táo.
Nhưng ý chí thôi thúc cô ấy không được bỏ cuộc, mà vẫn tiếp tục dập đầu xuống đất.
“78…”
“79…”
“80…”
Cô ấy yếu ớt đếm.
Cũng không biết là có đếm nhầm không, nhưng cô ấy cứ lặp đi lặp lại động tác này một cách máy móc…
Đôi nam nữ trên bậc thềm ngây người ra nhìn.
“Sư muội, có phải chúng ta làm hơi quá rồi không?”, người đàn ông nhíu mày, nhỏ giọng nói.
“Em chỉ định đùa giỡn con khốn này, khiến cô ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ cô ta lại ngang bướng như vậy”, cô gái bất mãn nói.