“Vào cung cái gì? Bây giờ cõng cô ta lên đó, làm sao chúng ta giải thích với người trong cung? Tốt xấu gì cô ta cũng là đệ tử ký danh, nếu để người của thiên cung biết là chúng ta làm thì ít nhiều cũng sẽ bị phạt. Em làm vậy không phải tự chuốc rắc rối hay sao?”.
“Vậy ý sư huynh là…”.
“Ném cô ta xuống dưới là được rồi. Bậc thềm này dài như vậy, nếu cô ta ngã chết ở dưới, người khác chỉ nghĩ là thể lực cô ta quá kém nên ngã lăn xuống dưới, tai nạn mà thôi, không liên quan đến chúng ta”.
“Được!”.
Hai người bàn bạc một hồi lâu, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
“Chuyện gì vậy?”.
Giọng nói ấy làm hai người rùng mình, vội vàng đưa mắt nhìn sang, phát hiện là bà cụ Ôn ở dưới chân núi đi lên.
Trong tay bà ấy cầm một chiếc điện thoại bị rơi nứt, chính là cái mà Lâm Chính vừa ném xuống.
Tuy bà cụ đã lớn tuổi nhưng bước chân thoăn thoắt, chỉ cần mấy giây đã vượt qua bậc thềm một trăm mét lên được tới đầu này.
Nhìn Liễu Như Thi nằm dưới đất, bà cụ Ôn giận dữ.
“Chuyện gì vậy?”, bà ấy nghiêm giọng hỏi.
“A? Cái đó…”.
“Bà Ôn, chúng cháu không biết”.
Hai người vội vàng xua tay.
“Không biết? Hừ, bớt thừa lời! Nơi này chỉ có hai đứa, sao lại không biết được? Nói, có phải hai đứa làm khó con bé này không?”, bà cụ Ôn quát lớn.
“Cái đó… Hơ…”, người con gái há miệng, sốt ruột đến mức líu cả lưỡi, không biết nên trả lời thế nào.
Người con trai thì lanh trí hơn, vội nói: “Bà cụ Ôn, bà trách lầm chúng cháu rồi, chuyện này thật sự không liên quan đến chúng cháu! Chúng cháu vừa khéo có việc ra ngoài, đi đến đây thì thấy sư muội ngất xỉu ở đây, đang định cứu cô ấy về sư môn. Không ngờ bà lại lên đây, kết quả để bà hiểu lầm rồi. Bà ơi, chúng cháu không phải người xấu, cũng mới lần đầu gặp mặt người sư muội này, vô duyên vô cớ sao chúng cháu lại hại cô ấy?”.
“Thế sao?”, bà cụ Ôn nhíu mày, mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Nhưng không có bằng chứng, cộng thêm Lâm Chính và Liễu Như Thi đều đã ngất đi, bà ấy cũng không hỏi được ra lẽ.
Để an toàn, bà ấy vẫn lên tiếng.
“Nếu đã như vậy thì hai đứa mau đưa hai người này vào cung đi!”.
“Vâng, thưa bà”.
Người con trai vội đáp.
Người con gái không tình nguyện cho lắm, nhưng người con trai đã ra hiệu cho cô ta.
Trong lúc bất đắc dĩ, hai người chỉ đành mỗi người cõng theo một người xuất phát đến thiên cung Trường Sinh.
Bà cụ Ôn đi sát theo sau.
Có bà cụ khó dây này đi theo, hai người không dám làm gì khác.
Hai người đều luyện võ, cũng là y võ, sức lực rất lớn, bước đi như bay, chỉ mấy phút đã đi hết bậc thềm dài.