Đến lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi.
“Dừng tay hết đi!”.
Vừa dứt lời, bọn họ đều dừng lại.
Liễu Như Thi và Lâm Chính đều bất ngờ.
Bởi vì người đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi… lại người con trai kia!
Chuyện này khiến người ta khó mà hiểu nổi.
“Sư huynh, anh làm gì vậy?”, người con gái hét lên.
“Sư muội, chúng ta nhiều người như vậy đến đây hỏi tội Liễu sư muội cũng hơi quá đáng. Liễu sư muội vừa mới đến thiên cung chúng ta hai ngày, làm vậy không đúng với cô ấy lắm! Mọi người hãy dừng tay một chút!”, người con trai đầy vẻ chính khí, hiên ngang lẫm liệt nói.
“Sư huynh định làm thế nào?”, người con gái hỏi.
“Tôi cảm thấy vẫn nên chuyện to hóa chuyện nhỏ. Mọi người đợi một lát, tôi nói chuyện với Liễu sư muội”.
Người con trai nói xong thì quay người lại: “Liễu sư muội! Tôi hỏi cô, có phải cô đã lấy Nam Trung Châm của Lý sư muội không?”.
“Nam Trung Châm cái gì? Sư huynh, em không biết”, Liễu Như Thi ngạc nhiên nói.
“Không biết? Còn giả vờ?”.
Người con gái xông tới, thò tay vào túi trên người Liễu Như Thi, lấy ra một túi châm to bằng một bàn tay.
Người con gái mở túi châm ra, trong đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.
“Là Nam Trung Châm!”.
“Đây là Nam Trung Châm của Lý Đào sư tỷ!”.
“Bắt quả tang rồi!”.
“Cô còn gì để chống chế nữa không?”.
Bọn họ vô cùng tức giận, đồng loạt la mắng.
Liễu Như Thi sững cả người.
“Tôi không có, các người đừng vu oan cho tôi!”, cô ấy liên tục la lên.
Nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra mọi chuyện.
Rõ ràng những người này đang hãm hại cô ấy.
Liễu Như Thi biết bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể hít sâu vài hơi, ổn định tinh thần nói: “Sư huynh, sư tỷ, mọi người muốn thế nào?”.
“Thế nào à? Đương nhiên là dẫn cô đi gặp tôn trưởng, để tôn trưởng xử lý cô!”, Lý Đào sư tỷ tức giận nói.
“Lý sư muội, đừng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải kinh động đến tôn trưởng!”.
Người con trai vội nói, sau đó kéo Liễu Như Thi sang một bên, nhỏ giọng: “Liễu sư muội, cô có thứ gì tốt thì lấy ra dàn hòa chuyện này đi. Nếu không, làm lớn chuyện tới tai tôn trưởng thì cô không gánh nổi hậu quả đâu!”.
“Hóa ra các người đang lừa phỉnh tôi?”, Liễu Như Thi âm thầm nghiến răng.
Người con trai thấy cô ấy đã hiểu ra mục đích của mình, thế là không giả vờ nữa, cười khẩy: “Liễu sư muội, cô nói đúng rồi, chúng tôi đang bắt chẹt cô đấy!”.
“Sư huynh, mấy người…”.