“Anh Lâm, anh muốn đăng ký đấu y với quy cách thế nào?”, Thu Phiến muốn khuyên ngăn, nhưng thấy Liễu Như Thi cũng không khuyên được nên đành từ bỏ.
“Đương nhiên là đấu y với quy cách thấp nhất”, Liễu Như Thi vội nói.
“Không, phải là quy cách cao nhất”, Lâm Chính ngắt lời.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lâm Chính bình thản nói: “Đăng ký ‘đấu y sinh tử’ cho tôi, tôi muốn quyết một trận sinh tử với vị sư huynh này!”.
Anh nói xong, cả sân nhà im lặng như tờ…
Đám Lý Đào rời đi với vẻ mặt khó coi.
Liễu Như Thi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Còn Thu Phiến thì bị Lâm Chính thúc giục đi nộp đơn đăng ký đấu y.
Nhưng Thu Phiến chần chừ không đi.
“Anh Lâm, anh điên rồi à? Chưa nói tới y thuật của anh có bằng Tiết Tường sư huynh hay không, dù có bằng thì với trạng thái hiện tại của anh sao có thể đấu y? Anh chắc chắn sẽ thất bại! Chắc chắn sẽ chết! Tôi thấy anh nên từ bỏ đấu y đi! Đừng có nuôi ý định đó nữa”, Thu Phiến tận tình khuyên nhủ.
“Đúng đấy anh Lâm, Hoạt Độc của anh còn chưa giải xong, vết thương mới vừa ổn định, sao có thể tiến hành đấu y sinh tử? Dù sao bọn họ cũng đã rời đi, bây giờ chúng ta rời khỏi thiên cung Trường Sinh, chắc chắn bọn họ không làm gì được chúng ta”, Liễu Như Thi cũng vội vàng nói.
Nhưng lời nói của hai người không làm lung lay được quyết định của Lâm Chính.
Anh lắc đầu: “Như Thi, tôi nói rồi, tôi phải khiến bọn họ trả giá! Tôi đề xuất đấu y không phải vì lần này bọn họ hãm hại cô, mà là vì chuyện ở bậc thềm Trường Sinh!”.
“Anh đang đâm đầu vào chỗ chết!”.
Tâm trạng Liễu Như Thi đột nhiên trở nên kích động: “Sao anh lại cứng đầu như vậy? Không nghe người khác khuyên được sao?”.
Theo cô ấy thấy, Lâm Chính đang hành động theo cảm tính, muốn ra mặt vì mình.
Cô ấy thực sự không muốn Lâm Chính vì mình mà đi mạo hiểm.
Huống hồ, đây là chuyện hoàn toàn không có phần thắng.
Nhìn Liễu Như Thi đang kích động, Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó cười khổ.
“Như Thi, thật ra tôi hiểu tình trạng của tôi hơn cô. Tin tôi đi, chỉ một trận quyết đấu mà thôi, tôi sẽ thắng!”.
“Anh…”.
Liễu Như Thi tức đến mức mặt đỏ bừng, sau đó cắn răng, lao ra khỏi sân.
“Như Thi! Như Thi!”.
Lâm Chính sốt ruột, nhưng không gọi cô ấy lại được.
“Anh Lâm… tôi thấy chuyện này hay là thôi đi”, Thu Phiến do dự một lúc rồi nói.
“Nếu cô Thu Phiến không tiện thì tôi tự đi cũng được”, Lâm Chính nói.
“Anh… Haizz, Liễu sư muội nói đúng, con người anh đúng là cứng đầu. Được rồi, nếu anh đã kiên trì thì tôi cũng không ngăn cản anh”, Thu Phiến lắc đầu thở dài, quay người rời đi.
Đơn đăng ký được nộp lên, chuyện này lập tức truyền ra.
Toàn bộ đệ tử ở thiên cung Trường Sinh xôn xao.