“Bà nội…”.
Liễu Như Thi không kìm được lòng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
Chuyện Lâm Chính và Tiết Tường đấu y sinh tử càng lúc càng sôi sục, cuối cùng đã truyền đến tai Ngũ tôn trưởng.
Ngũ tôn trưởng nhướng mày: “Cái gì? Quyết đấu sinh tử? Lâm Chính đó sao?”.
“Vâng thưa tôn trưởng, bây giờ các đệ tử đều đang thảo luận chuyện này, người xem có nên ngăn chặn nó không?”, người bên dưới cẩn thận hỏi.
“Là quyết đấu sinh tử sao?”.
“Phải”.
“Quy cách cao nhất? Tổ tiên thiên cung Trường Sinh chúng ta có quy tắc, nếu giữa các đệ tử đã mâu thuẫn đến mức một sống một còn, đăng ký quyết đấu sinh tử thì không ai được can thiệp. Ngay cả tôi cũng không có quyền thay đổi, trừ khi một bên trong bọn họ xin hủy bỏ. Nhưng nếu hủy bỏ, bên hủy sẽ phải bị cắt gân tay gân chân, trục xuất khỏi sư môn! Cái giá nghiêm trọng như nhau, cậu nghĩ bọn họ ai sẽ muốn hủy bỏ?”.
“Chuyện đó…”.
“Ngày quyết đấu sinh tử là ngày nào?”.
“Ngày mai!”.
“Vậy được, độc của Lâm Chính lùi lại một ngày rồi hãy chữa trị”, Ngũ tôn trưởng lạnh lùng nói.
“Lùi lại?”.
“Chữa Hoạt Độc trên người cậu ta phải dùng toàn dược liệu quý giá, nếu ngày mai cậu ta chết, thiên cung Trường Sinh chúng ta có thể tiết kiệm kha khá dược liệu. Dù sao Lạc Linh Huyết cũng đã về tay, trận quyết đấu sinh tử này là cậu ta đề ra, nếu thật sự bị Tiết Tường giết chết thì cũng là cậu ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến chúng ta?”, Ngũ tôn trưởng nói.
Người đó há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Truyền lệnh xuống dưới, ngày mai quyết đấu sinh tử tiến hành bình thường, tôi sẽ đích thân đến xem chiến!”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc nói.
Người đó hơi biến sắc, không dám phản đối, vội vàng cúi đầu: “Vâng, tôn trưởng!”.
Mặc dù Hoạt Độc trên người Lâm Chính chưa được giải hết, nhưng nhờ kỹ pháp đặc biệt của thiên cung Trường Sinh, Hoạt Độc đã được áp chế thành công.
Trong đêm, Lâm Chính một mình ngồi trên giường châm cứu.
Thu Phiến mang nước rửa mặt tới cho anh, đặt ở trên bàn.
Cô ấy nhìn người đàn ông đẹp như thiên thần ở trên giường, rốt cuộc trong mắt vẫn lộ ra sự thương tiếc.
“Anh Lâm, vì cơn giận nhất thời mà phải làm đến mức đó sao?”, cô ấy không nhịn được nói.
“Đây không phải là cơn giận nhất thời. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Như Thi liều cả mạng sống, quên mình vì tôi, mà người sỉ nhục cô ấy đang ở trước mắt, nếu tôi trơ mắt nhìn thì sao có thể làm người?”, Lâm Chính nói.
“Nhưng vậy cũng đâu đến nỗi phải liều mạng”, Thu Phiến khuyên nhủ.
“Liều mạng? Ha ha, cô sai rồi, đối phó với một Tiết Tường vẫn chưa đến mức đó”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.