“Lạc Linh Huyết?”.
Liễu Như Thi thầm cắn răng, sau đó đáp: “Được, em sẽ nghĩ cách cho các anh một giọt”.
“Thật sao?”.
Hai người sáng mắt lên.
“Đương nhiên, em… để em đi hỏi Lâm Chính, xem anh ấy có còn Lạc Linh Huyết không! Nếu có thì em sẽ xin anh ấy!”.
“Được! Được! Thế thì tốt quá! Ha ha, bây giờ cô đi đi, nếu có thì mang ngay đến đây cho tôi. Nếu tôi có được Lạc Linh Huyết thì cô hãy bảo cậu ta chủ động đi xin từ bỏ trận đấu y sinh tử đi”, Tiết Tường cười lớn, vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Liễu Như Thi lại lắc đầu: “Tiết sư huynh, em hi vọng anh là người chủ động từ bỏ trận đấu y”.
Nụ cười của hai người đông cứng lại.
“Khốn kiếp, cô nói cái gì hả?”, Lý Đào nổi giận, túm lấy cổ áo Liễu Như Thi, tức muốn xì khói: “Bảo chúng tôi từ bỏ? Cô có biết hậu quả là gì không?”.
“Liễu sư muội, tôi mong đây chỉ là lời nói đùa của cô”, Tiết Tường cũng nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Sư huynh, em không nói đùa, anh là sư huynh thì có thể xin với bên trên hủy bỏ trận đấu y sinh tử, cầu tình với tôn trưởng, nói với bọn họ rằng anh không nỡ ra tay với sư đệ, nên chủ động từ bỏ, sư môn chưa chắc sẽ đuổi anh khỏi thiên cung đâu”, Liễu Như Thi vội đáp.
“Nhưng gân tay gân chân thì sao? Chắc chắn nó sẽ bị cắt đứt! Đây là quy tắc không thể tránh được!”, Lý Đào tức giận nói.
“Với thủ đoạn của thiên cung, chữa khỏi gân tay gân chân chỉ là chuyện nhỏ. Sư huynh, anh có được một giọt Lạc Linh Huyết, lẽ nào còn chưa đáng sao?”, Liễu Như Thi cắn răng đáp.
“Cô! Con khốn này!”.
Lý Đào bị chọc giận hoàn toàn, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.
Bốp!
Liễu Như Thi không né tránh, lại càng không chống trả.
Ngược lại, cô ăn trọn cú tát này rồi đáp: “Sư tỷ! Đây là cách duy nhất, các chị muốn có Lạc Linh Huyết thì chỉ có thể làm vậy thôi!”.
“Cô…”, Lý Đào còn định giơ tay đánh tiếp, nhưng bị Tiết Tường ngăn lại.
“Sư muội, đừng tức giận nữa, cô ta nói cũng có lý, đó là một giọt Lạc Linh Huyết cơ mà, chúng ta có thể bỏ qua được sao?”, Tiết Tường cười nói.
“Sư huynh, vậy ý của anh là…”
“Để xem Liễu sư muội của chúng ta có thành ý không đã”.
Tiết Tường cười nói: “Liễu sư muội, vì cô mà chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, cũng mất không ít công sức, bây giờ cô còn muốn để tôi chịu nỗi đau đớn bị cắt đứt gân tay gân chân. Nếu cô không có chút thành ý thì sao tôi dám nghe theo cô chứ?”.
“Sư huynh muốn thế nào?”.
“Đơn giản thôi! Cô nằm xuống, rồi chui qua háng sư muội tôi là được! Để thể hiện thành ý ấy mà!”, Tiết Tường nheo mắt cười nói.
Hắn vừa dứt lời, Lý Đào liền vui hẳn lên.
Còn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Thi thì tái mét.
Đây là sỉ nhục một cách trắng trợn!
Nhưng cô ấy chỉ do dự một lát rồi gật đầu: “Sư huynh, em đồng ý!”.
“Vậy thì làm nhanh lên!”.