Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô gấp gáp vang lên: “Tất cả dừng tay!”.
Mọi người trong cung điện không khỏi run lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bà lão ăn mặc giản dị, mái tóc bạc trắng, đi vào cung điện.
“Bà Ôn?”.
Nhiều người kêu lên.
“Hử?”.
Tứ tôn trưởng vô cùng ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Bà Ôn, sao bà lại đến đây? Chẳng phải bà đang ở dưới chân núi canh chừng bậc thềm Trường Sinh sao?”.
“Tôi đến đây là muốn nói đỡ mấy câu cho con bé này”, bà cụ Ôn còng lưng đi tới.
“Ồ?”, Tứ tôn trưởng có chút kinh ngạc.
Đám người Tiết Tường thì tỏ vẻ lúng túng.
Bọn họ nhìn ra được, hình như bà cụ Ôn rất thích Liễu Như Thi.
“Bà Ôn, con bé này đã nhận tội, bà nói gì cũng vô ích thôi. Nếu tôi đã tọa trấn ở Thiên Hình Cung thì phải làm việc theo quy tắc trong cung, không được coi thường!”, Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.
“Tứ tôn trưởng, quy tắc đương nhiên không thể coi thường, nhưng cũng không thể trách nhầm người tốt được”, bà cụ Ôn vội đáp.
“Trách nhầm người tốt? Bà Ôn, ý bà là sao?”.
“Cô ta muốn giết tôi, sao có thể là người tốt được chứ?”.
Tiết Tường không nhịn được đứng ra kêu lên.
“Nó đương nhiên là người tốt rồi! Tiết Tường, cậu tưởng bà già này không biết chuyện ở bậc thềm Trường Sinh sao? Vết thương trên trán nó là sao?”, bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi.
“Việc này…”, sắc mặt Tiết Tường tái xanh, không biết trả lời thế nào.
“Tuy tôi đã nhiều tuổi, nhưng chưa lú lẫn! Rõ ràng là các cậu làm khó con bé trước, nên nó mới tức giận trả thù! Tứ tôn trưởng, tôi nghĩ chuyện này chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa các đệ tử thôi, không nghiêm trọng đến mức vậy đâu, xin Tứ tôn trưởng giơ cao đánh khẽ”, bà cụ Ôn hơi cúi người, nói rất nghiêm túc.
Tứ tôn trưởng nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nếu là người bình thường lên tiếng, thì chắc chắn Tứ tôn trưởng sẽ không nghe lọt tai.
Nhưng dù sao bà cụ Ôn cũng có chút tiếng nói ở thiên cung Trường Sinh, ông ta ít nhiều cũng phải nể mặt.
Huống hồ tuy lồng ngực Tiết Tường chảy máu, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da, không đến mức quá nghiêm trọng. Hơn nữa, tất cả đều chỉ là lời nói từ một phía của đám người Tiết Tường. Liễu Như Thi không ngụy biện nên cứ thế định tội, thực ra cũng hơi qua quýt.
Tứ tôn trưởng suy nghĩ, muốn tìm một cách hợp lý để giải quyết chuyện này.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười bình thản vang lên.
“Tứ tôn trưởng, phạm nhân đã nhận tội, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, chứng cứ vững chắc như núi, tại sao chỉ dựa vào mấy câu nói hàm hồ của bà Ôn mà do dự chứ? Cô gái này phải lập tức chém đầu để làm gương!”.
Mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, nhìn rất phong độ đi vào, mỉm cười hành lễ với Tứ tôn trưởng.
“Anh!”, Tiết Tường nhìn thấy người kia, lập tức mừng rỡ.
Bà cụ Ôn hơi sửng sốt, khuôn mặt già nua tỏ vẻ mất tự nhiên.
“Lần này thì rắc rối rồi…”