Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tuy cô ấy không biết anh ta, nhưng từ lời bàn tán xôn xao của các đệ tử thì vẫn biết người này là ai.

Từ Tài Quang.

Đệ tử tinh nhuệ trẻ tuổi nhất.

Cũng là một trong năm đệ tử kiệt xuất nhất của thiên cung.

Đương nhiên, anh ta còn một thân phận nữa, đó là anh nuôi của Tiết Tường.

Không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả anh ta.

Liễu Như Thi khẽ hít vào một hơi, quay sang nhỏ giọng nói: “Bà Ôn, bà đừng tham gia vào chuyện này nữa, Như Thi cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả đều là cháu tự chọn, cháu không muốn làm liên lụy đến bà”.

“Con bé ngốc nghếch này, đừng nói nữa, tất cả đã có bà đây”, bà cụ Ôn nhỏ giọng đáp lại.

“Bà Ôn…”, Liễu Như Thi rưng rưng nước mắt.

Chỉ thấy Từ Tài Quang bước tới một bước, mỉm cười nói: “Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng rành rành ra đó rồi mà còn không xử quyết cô gái này? Chẳng lẽ mấy câu nói của bà Ôn có thể lật lại được vụ án này sao?”.


“Sao nào? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à”, Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.

“Đệ tử không dám, chỉ là nơi này đang có bao nhiêu đệ tử nhìn vào, nếu Tứ tôn trưởng không xử lý công bằng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì e là uy nghiêm của Thiên Hình Cung… sẽ bị suy giảm. Đến lúc đó ngay cả pháp quy của thiên cung Trường Sinh chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Nếu chuyện phát triển đến mức đó thì phiền phức to”, Từ Tài Quang cười nói.

Sắc mặt của Tứ tôn trưởng hơi đen lại.

Tuy ông ta rất không thích nghe những lời Từ Tài Quang nói, nhưng nó lại có lý.

Vào lúc này, ông ta không được làm việc thiên tư.

“Chém đi!”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.

Liễu Như Thi không nói gì.

“Tôn trưởng”, bà cụ Ôn vội kêu lên: “Chuyện này vẫn phải điều tra đã”.

“Bà Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, còn điều tra cái gì nữa? Lẽ nào phạm nhân nói điêu, các đệ tử này nhìn nhầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng?”, Tứ tôn trưởng mất kiên nhẫn nói.


Khuôn mặt già nua của bà cụ Ôn cứng đờ.

“Chém!”.

Tứ tôn trưởng lại quát.

Lần này, giọng điệu của ông ta rất kiên quyết.

Không ai dám phản bác.

Hình Đường Phủ lại giơ đao lên.

Vô số cặp mắt ở xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Không ai nói gì.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Liễu Như Thi quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại.

“Bà Ôn, cảm ơn bà…”, cô ấy thì thào nói, vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Đúng lúc thanh đao trong tay Hình Đường Thủ sắp hạ xuống, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang khắp Thiên Hình Cung.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận