Tất cả mọi người đều sửng sốt, đổ dồn mắt về phía cửa.
Là Lâm Chính.
Sắc mặt anh lạnh lùng, hốc mắt như muốn nứt ra, sải bước tiến vào.
“Anh Lâm?”, ánh mắt của Liễu Như Thi dại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lâm Chính đi tới, đẩy các Hình Đường Thủ ra, đỡ Liễu Như Thi dậy.
Nhìn Liễu Như Thi vết thương chi chít, cả người đầy máu, Lâm Chính lòng đau như cắt.
Nhất là hai tay cô ấy gần như nát bét, không ngón tay nào còn lành lặn.
Rốt cuộc phải trải qua cực hình như thế nào nó mới trở nên như vậy?
Lâm Chính không dám tin.
Anh chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện này.
Cũng may anh tỉnh sớm, nếu muộn một bước thôi thì e là Lâm Chính sẽ phải day dứt cả đời.
“Như Thi, em thấy sao rồi?”.
Lâm Chính vừa quan tâm hỏi vừa lấy châm bạc ra, đâm vào người Liễu Như Thi.
“Phù!”.
Liễu Như Thi thở dài khoan khoái, sau khi được đâm mấy châm, nỗi đau đớn trên người cô giảm hẳn, nhưng hai tay hai chân vẫn rất đau, cả người run lên nhè nhẹ.
“Anh Lâm, sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến anh…”, Liễu Như Thi lo lắng nói.
“Như Thi, sao em lại làm chuyện dại dột này?”, Lâm Chính không ngừng trách hỏi.
“Anh Lâm…”
“Em đừng nói gì nữa, chuyện còn lại để anh”.
Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.
“Cậu là ai? Dám to gan phá rối ở Thiên Hình Cung?”.
Tứ tôn trưởng ở bên trên tỏ vẻ bất mãn, lập tức đứng dậy quát lớn.
Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.
Ông ta vừa dứt lời, 36 Hình Đường Thủ đều tuốt đao kiếm ra, bao vây Lâm Chính.
Đằng đằng sát khí!
“Tứ tôn trưởng làm gì vậy? Tại sao tôn trưởng lại vu oan cho người tốt, giết nhầm người vô tội?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, ngẩng phắt đầu lên nói với Tứ tôn trưởng.
“Khốn kiếp! Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Tứ tôn trưởng à? Cậu có biết đây là đâu không?”, Lý Đào nổi giận quát.
“Đúng vậy! Mà này Lâm Chính, cậu nói cái gì mà vu oan cho người tốt? Cái gì mà giết nhầm người vô tội? Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chuyện này Liễu Như Thi đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định đổi trắng thay đen sao?”, Tiết Tường cũng lên tiếng, giọng điệu khinh bỉ.
“Tôi sẽ không đổi trắng thay đen, nhưng trắng bị nói thành đen thì tôi không thể để yên được”, Lâm Chính sẵng giọng.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày.
Tiết Tường nhảy dựng lên chửi rủa: “Lâm Chính! Mẹ kiếp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Trước mặt mọi người, Liễu Như Thi định giết tôi! Chuyện này ai cũng nhìn thấy! Sao có thể oan được? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa!”.