Nhưng ông lão lại im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó, cả mí mắt cũng không chớp.
Cuối cùng!
Ầm!
Một tiếng động quỷ dị vang lên từ trung tâm đài Y Thánh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Bàn tay giữ cây châm bạc của Tiết Tường đột nhiên nổ tung.
Máu thịt bắn tung tóe, năm ngón tay đều gãy, lòng bàn tay nứt ra, hình ảnh cực kỳ máu me.
“A!”.
Tiết Tường kêu lên thảm thiết, đau đến mức suýt ngã ra đất.
“Cái gì?”.
Từ Tài Quang sửng sốt.
Tử Diểu đang định rời đi cũng dừng bước, quay đầu nhìn.
Thu Phiến hết sức ngạc nhiên.
Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vì sao tay của Tiết Tường sư huynh… lại bị nổ?”.
Mọi người hết sức nghi hoặc.
Lý Đào đột nhiên hét lớn: “Võ kỹ! Là võ kỹ!”.
Cô ta vừa hét lên, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Lý Đào chỉ tay vào Lâm Chính, hét lớn: “Cậu ta dùng võ kỹ! Con chó đó dùng võ kỹ làm Tiết Tường sư huynh bị thương! Cậu ta phạm quy rồi!”.
“Cái gì?”.
“Cậu ta lại dùng võ kỹ?”.
“Chết tiệt!”.
“Thật hèn hạ!”.
“Thứ dơ bẩn!”.
Các đệ tử chửi rủa, tràn đầy căm phẫn kích động.
Ngũ tôn trưởng ở bên trên đột nhiên đứng dậy, quát lớn: “Tất cả yên lặng!”.
Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.
“Tôn trưởng! Lâm Chính phạm quy rồi! Xin hãy dừng quyết đấu, xử tử Lâm Chính!”, Lý Đào vội hét lên.
Ngũ tôn trưởng lại tỏ ra nghiêm túc, hạ giọng quát: “Lâm Chính không hề phạm quy, cậu ta không dùng võ kỹ, cậu ta chỉ dùng y thuật bình thường!”.
“Cái gì?”.
Lý Đào kinh ngạc.
“Sao có thể như thế?”.
“Y thuật… lại có hiệu quả như vậy được sao?”.
Các đệ tử không tin.
Ông lão bên tảng đá bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ tôn trưởng nói không sai, Lâm Chính thật sự không dùng võ kỹ, cậu ta dùng y thuật thuần túy!”.