Anh ta sẵn sàng nói dài dòng với Lâm Chính cũng là vì đã nhìn thấy số bột phấn trên người Lâm Chính. Anh ta đang kéo dài thời gian, muốn đợi độc của bột phấn xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Chính.
Trong thời gian này, có lẽ độc đã xâm nhập vào cơ thể của Lâm Chính, bắt đầu có tác dụng.
Nếu là như vậy, dù Lâm Chính có thể giải độc cũng không thể giải được hoàn toàn, mình muốn đánh bại cậu ta đúng là dễ như trở bàn tay.
“Tiết Tường, dù em đã chết, nhưng trước khi chết cũng xem như đã làm một chuyện tốt! Đợi đi sư đệ, bây giờ anh sẽ lấy đầu của người này tế lễ cho em!”.
Từ Tài Quang lẩm bẩm, sau đó chạy nhanh về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, anh ta đã không còn đường lui.
Anh ta không thể rút lui!
Bao nhiêu người đang nhìn anh ta!
Bao nhiêu người gửi gắm hi vọng vào anh ta!
Bao nhiêu người đợi anh ta móc tim Lâm Chính!
Cho nên anh ta phải chiến đấu, cũng phải chiến thắng!
Vì trái tim của Tử Diểu!
Vì sự ưu ái của các vị tôn trưởng, anh ta phải dùng cách bá đạo nhất, hung ác nhất để diệt trừ Lâm Chính.
Vì vậy, Từ Tài Quang bất chấp tất cả xông thẳng tới, hai tay điên cuồng vung ra.
Vèo vèo vèo vèo…
Hơn năm trăm cây châm bạc được phóng ra từ hai tay anh ta, giống như một tấm lưới lớn phủ về phía Lâm Chính.
Nhưng khi những cây châm bạc chạm vào Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Nhiều tiếng động to rõ giống như pháo nổ vang lên, sau đó thì thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện rất nhiều tia lửa.
Tia lửa duy trì một chốc rồi biến mất.
Đợi khi tia lửa hoàn toàn tan đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, mấy trăm cây châm bạc đâm về phía Lâm Chính đã biến mất.
Ngược lại, nhìn bên chân Lâm Chính lại xuất hiện một đống châm bạc nứt gãy.
Đó là những cây châm bạc mà Từ Tài Quang vừa phóng tới!
“Cái gì?”.
Từ Tài Quang kinh hãi, mở to mắt nhìn.
Lúc này mới thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện một cây châm bạc sáng loáng, giống như cá lội, lượn tròn xung quanh người anh.
Mấy trăm cây châm bạc của anh ta đều bị cây châm bạc đó đánh gãy.
“Đó là thuật ngự châm!”.
“Cậu ta chỉ dùng một cây châm đã phá được mấy trăm cây châm của sư huynh? Nội lực của cậu ta thật là hùng hậu!”.