Ân sư thụ nghiệp của Từ Tài Quang ở thiên cung chính là Trịnh Thông Viễn, Trịnh Thông Viễn rất yêu quý cậu học trò này, lại thêm anh ta có thiên phú rất tốt, học một biết mười, nên Trịnh Thông Viễn có ý định bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình.
Trịnh Thông Viễn là người rất bao che khuyết điểm, thực ra mọi người không bất ngờ khi ông ta xuất hiện ở đài Y Thánh.
Điều duy nhất khiến bọn họ bất ngờ là Lâm Chính bị tất cả mọi người khinh thường lại có thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Từ Tài Quang cũng bị anh đánh bại một cách dễ dàng.
“Sư… phụ…”, đôi mắt ảm đạm của Từ Tài Quang lóe lên ánh sáng mừng rỡ, yếu ớt kêu lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng.
“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy?”.
Vẻ mặt Ngũ tôn trưởng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên, lạnh lùng quát.
“Ngũ tôn trưởng, học trò của tôi đã thua, trận quyết đấu sinh tử này chấm dứt tại đây được không?”, Trịnh Thông Viễn ôm quyền, trầm giọng nói.
“Trịnh Thông Viễn! Quyết đấu sinh tử là quy tắc do tổ tiên thiên cung chúng ta để lại! Sao ông có thể ngang nhiên phá vỡ quy tắc như vậy chứ?”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc chất vấn.
“Ngũ tôn trưởng, Thông Viễn biết không thể làm trái cung quy, nhưng Tài Quang là học trò cưng của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết như vậy được? Hay là thế này đi tôn trưởng! Lấy mạng của tôi đổi lấy mạng của Tài Quang được không?”, Trịnh Thông Viễn đanh giọng nói.
Ngũ tôn trưởng nghe thấy thế thì tỏ vẻ lúng túng.
Những lời ông ta nói nghe thì bi tráng, là yêu trò như con, nhưng thực ra là một kiểu đe dọa.
Nếu thực sự giết Trịnh Thông Viễn, thì chẳng phải Nguyên Thánh Tâm Điện sẽ trở nên hỗn loạn sao?
Nếu là bình thường thì Ngũ tôn trưởng cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, loạn thì loạn, thay người khác là được, Nguyên Thánh Tâm Điện có thể làm phản được sao?
Nhưng dạo này thiên cung Trường Sinh lại không được yên ổn.
Lúc này sao có thể gây thêm rắc rối chứ?
Nhất thời, Ngũ tôn trưởng cũng không biết nên làm thế nào.
“Trịnh điện chủ, quyết đấu sinh tử không phải là trò đùa! Nếu Từ Tài Quang đã tham gia quyết đấu, thì sống hay chết là do bản lĩnh của mỗi người. Bây giờ cậu ta sắp thua, ông lại ra tay can dự, liệu có mặt dày quá không vậy?”.
Tam tôn trưởng lên tiếng, giọng nói đầy âm trầm.
Nhưng Trịnh Thông Viễn biết Tam tôn trưởng đang ở đây, ông ta hít sâu một hơi, ôm quyền hành lễ với Tam tôn trưởng: “Tam tôn trưởng, Thông Viễn biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Tài Quang, Thông Viễn bằng lòng chịu mọi hình phạt, mọi điều kiện”.
Tam tôn trưởng nghe thấy thế cũng tỏ vẻ do dự.
“Tôn trưởng, thời gian này thiên cung của chúng ta không được yên bình, không được để nội bộ xảy ra vấn đề gì. Nguyên Thánh Tâm Điện của Trịnh điện chủ rất có uy vọng ở thiên cung, đệ tử đông đảo. Nếu lúc này trở mặt với Nguyên Thánh Tâm Điện chỉ e sẽ bất lợi với thiên cung, tuyệt đối đừng vì nhỏ mà làm mất lớn”, thanh niên ở bên cạnh Tam tôn trưởng vội bước tới khuyên.
“Nhưng bây giờ đang có nhiều đệ tử nhìn vào như vậy. Nếu tôi nghe theo Trịnh điện chủ thì uy tín của chúng ta ở đâu? Uy tín của thiên cung ở đâu?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.
“Việc này đơn giản thôi, đánh gãy tay chân của Từ Tài Quang, đuổi khỏi sư môn là được. Điều Trịnh điện chủ cần là giữ được tính mạng của Từ Tài Quang. Chúng ta hoàn toàn có thể đối xử với anh ta tàn nhẫn một chút, chỉ cần anh ta không chết thì rất dễ nói chuyện. Rồi lại bảo Trịnh điện chủ lấy công chuộc tội để chặn miệng các đệ tử, vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Có lẽ sẽ có những lời dị nghị, nhưng không sao hết”, người thanh niên cười nói.