“Cậu giết học trò cưng của tôi! Tôi phải giết cậu để đền mạng cho nó!”.
Trịnh Thông Viễn nổi giận, gầm lên một tiếng, định tiếp tục xông tới.
Lâm Chính cũng bực mình, đối phương hùng hổ dọa người như vậy, sao anh có thể nhẫn nhịn được?
“Trịnh điện chủ! Ông đừng tưởng mình là điện chủ thì tôi sợ ông!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận ngút trời, đang định ra tay đọ sức với một trong 10 điện chủ này.
Nhưng đúng lúc này, Thu Phiến ở phía sau bỗng xông tới, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp kêu lên: “Anh Lâm, anh bị điên à? Mau dừng tay!”.
“Thu Phiến?”, Lâm Chính nhíu mày, đang định lên tiếng thì Tam tôn trưởng trên bục đá cũng nói.
“Trịnh điện chủ! Ông đừng làm càn! Người chết không thể sống lại, mong ông hãy nén bi thương!”, Tam tôn trưởng tiến vào đài Y Thánh, bình tĩnh nói.
“Tam tôn trưởng…”, Trịnh điện chủ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng căm hận nói: “Cậu ta giết học trò cưng của tôi ngay trước mặt tôi! Đây là coi thường tôi! Tam tôn trưởng! Nếu hôm nay không cho cậu ta một bài học, thì sau này Trịnh Thông Viễn tôi còn mặt mũi nào ở thiên cung Trường Sinh chứ?”.
Ông ta vừa dứt lời, không ít đệ tử đang có mặt lập tức đứng lên.
“Nghiêm trị Lâm Chính!”.
“Nghiêm trị Lâm Chính!”.
“Nghiêm trị Lâm Chính!”.
…
Các đệ tử nhao nhao kêu lên, tâm trạng rất kích động.
Đó là đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện.
Điện chủ chịu thiệt thòi, bọn họ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Đài Y Thánh lập tức trở nên nhốn nháo.
Những tiếng la ó huyên náo không dứt.
Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đều đến.
Tam tôn trưởng thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, trầm giọng quát lớn: “Làm gì thế hả? Tạo phản à? Tất cả yên lặng!”.
Hiện trường lập tức im bặt.
“Các cậu làm gì vậy? Đang ở đài Y Thánh, sao có thể ầm ĩ lên chứ? Ai còn dám lên tiếng thì đừng trách tôi!”, Trịnh Thông Viễn cũng quát lớn, sau đó ôm quyền nói với Tam tôn trưởng: “Tôn trưởng, tôi rất xin lỗi, những đệ tử này trời sinh ngang bướng, là tôi quản giáo không nghiêm! Mong tôn trưởng tha tội!”.
“Trời sinh ngang bướng? Quản giáo không nghiêm? Trịnh điện chủ, mong chuyện đúng là như vậy!”.
Tam tôn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng.
Trịnh điện chủ không nói gì.
Đáy mắt Tam tôn trưởng lóe lên một tia lo lắng.
Thực ra ông ta nhìn ra được Trịnh điện chủ hoàn toàn chỉ là muốn trút giận, để lấy lại thể diện. Nếu bây giờ không để ông ta lấy lại thể diện, thì e sẽ là họa ngầm về sau.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tam tôn trưởng trầm giọng nói: “Dù thế nào ông cũng là trưởng bối, làm khó một hậu bối như vậy thì chẳng ra thể thống gì”.
Ông ta nói đến đây, liền ngoảnh lại nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu cũng có vấn đề, cậu không nể mặt Trịnh điện chủ như vậy, chẳng phải khiến ông ấy khó xử sao? Dù sao ông ấy cũng là điện chủ của thiên cung Trường Sinh, cậu ngỗ ngược như vậy, dù là ai cũng sẽ không tha cho cậu”.
“Chuyện này không phải do tôi khơi mào”, Lâm Chính bình thản nói.