“Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, Lâm Chính, thế này đi, bây giờ cậu hãy xin lỗi Trịnh điện chủ, cầu xin ông ấy tha thứ, thì chuyện này coi như chấm dứt, hiểu chưa?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.
Giờ phút này, ông ta cũng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.
Để Lâm Chính thỏa hiệp với Trịnh điện chủ là cách tốt nhất hiện giờ.
Nếu có thể xoa dịu được Trịnh điện chủ, xoa dịu Nguyên Thánh Tâm Điện thì phía Lâm Chính cũng không có rắc rối gì quá lớn.
Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
“Xin lỗi? Tam tôn trưởng! Người chết là học trò cưng của tôi, một câu xin lỗi là xong chuyện sao?”, Trịnh điện chủ bất mãn nói.
“Học trò cưng của ông chết do trận quyết đấu sinh tử, không liên quan đến Lâm Chính! Trịnh điện chủ, chuyện này cứ quyết định thế đi, mỗi bên nhường một chút, đừng có không nể mặt cả tôi!”, giọng nói của Tam tôn trưởng dần trở nên lạnh lẽo.
“Việc này…”
Trịnh điện chủ ngập ngừng.
Ông ta không thể đắc tội với Tam tôn trưởng được, huống hồ Tam tôn trưởng đã nói đến mức này, nếu còn không chịu nghe theo, trở mặt với Tam tôn trưởng thì phiền phức to.
Thế là, Trịnh Thông Viễn hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: “Được! Sao tôi dám không nể mặt Tam tôn trưởng chứ? Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ông nói, bảo Lâm Chính kia lăn lại đây xin lỗi tôi đi!”.
Tam tôn trưởng liếc mắt nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, còn không mau lại đây xin lỗi Trịnh điện chủ đi?”.
Mọi người nghe thấy thế, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Nguyên Thánh Tâm Điện cũng vô cùng phẫn nộ.
“Xin lỗi? Hời cho cậu ta quá!”.
“Hết cách rồi, Tam tôn trưởng đã ra mặt, điện chủ cũng chẳng còn cách nào khác, ông ấy cũng đâu thể trở mặt với Tam tôn trưởng được!”.
“Dám ngỗ ngược với điện chủ của chúng ta! Tôi nhất định phải cho tên Lâm Chính này biết tay!”.
“Đúng!”.
Các đệ tử đều phẫn nộ bất bình.
Đám Lý Đào cực kỳ không cam lòng, nhất là Lý Đào, cô ta quỳ sụp trước mặt Trịnh Thông Viễn, vừa khóc vừa nói: “Điện chủ, Từ sư huynh và Tiết sư huynh đều bị kẻ độc ác này giết trước mặt mọi người, một câu xin lỗi của cậu ta là xong chuyện sao? Như vậy chẳng phải hai sư huynh chết một cách vô ích sao? Điện chủ, cầu xin điện chủ hãy lấy lại công bằng cho hai sư huynh!”.
Trịnh Thông Viễn thầm cắn răng, đỡ Lý Đào dậy, khàn giọng nói: “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không cứ thế bỏ qua đâu. Hôm nay tôi nể mặt Tam tôn trưởng, tạm tha cho cậu ta một lần, món nợ này tôi sẽ tìm cậu ta tính sau!”.
Lý Đào nghe thấy thế, lau nước mắt rồi gật đầu.
Trịnh Thông Viễn ngoảnh sang, tức giận quát Lâm Chính: “Còn không mau lăn lại đây xin lỗi đi?”.
“Xin lỗi!”.
“Xin lỗi!”.
Các đệ tử cũng đồng thanh hò hét, dường như đang thể hiện sự coi thường.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng bất động.